Tiên Thê Nam Đương

Chương 57: Ngoài Ý Muốn





Edit: Cinis
Beta: LP
_________
Không cần ai phải chủ động đi xin giúp đỡ, tất cả những người có pháp lực cao trong ba tộc Tây, Nam, Bắc đều đã tới đông đủ.

Dù là người nào trong tộc phải đối mặt với Thiên kiếp hay có phiền phức gì khác, bốn tộc Rồng đều hết lòng trợ giúp lẫn nhau, đây đã thành truyền thống trong suốt mấy ngàn năm qua rồi.

Chỉ là lần này, không ai biết rốt cuộc vì sao Thiên kiếp lại kéo tới.
Trong tiếng thảo luận, chỉ có Phượng Dương cảm giác được một loại áp lực tâm lý vô hình nào đó càng lúc càng lớn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Cậu chợt nhận ra tiếng sấm vừa rồi hẳn là đang cảnh cáo cậu.
Linh căn của cậu đã khôi phục, còn thần tịch thì chỉ cần Thần giới tiếp nhận cậu và đồng ý nhận cậu làm thành viên là được, vậy nên hiện tại cậu cũng có thần tịch.

Như vậy vấn đề duy nhất của hiện giờ chính là, để có thể trợ giúp bọn nhỏ nhiều hết mức khi bọn nhỏ ra đời, trong thời gian này cậu và Mặc Đình song tu quá nhiều, tu vi tăng lên quá nhanh, Thiên Đạo cho rằng đã đến lúc cậu phải ứng kiếp.
Rõ ràng Mặc Đình cũng đã nhận ra, y nhẹ nhàng xoa đầu Phượng Dương, dịu dàng động viên cậu: “Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi.”
Phượng Dương gật đầu, nắm chặt tay Mặc Đình theo bản năng.
Long Hậu hỏi: “Đình nhi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Trưởng công chúa cũng nói: “Đúng vậy, tại sao đang yên đang lành lại đột nhiên có sấm sét?”
Mặc Đình nói: “Hẳn là do Dương Dương đấy.

Hai đứa bé trong bụng em ấy đều là rồng vàng chín móng.

Chúng con lo lúc bọn nhỏ sinh ra sẽ gặp Thiên Lôi quá nặng nên gần đây toàn dành thời gian tăng cao tu vi, kết quả lại dẫn Thiên Lôi tới sớm hơn.”
Cả đám người lập tức trợn tròn mắt lắp bắp hỏi: “Hai, hai hai hai con rồng vàng vàng chín móng?”
Mặc Đình vỗ về bụng Phượng Dương, “ừ” một tiếng đáp lại.
Lúc trước hai người không muốn khiến cả tộc lo lắng sớm nên mới không nói có hai đứa bé trong bụng Phượng Dương đều là rồng vàng chín móng, vậy nên việc này chỉ có phụ vương và mẫu hậu của y biết, dù sao bọn nhỏ đến cũng đã đến rồi, không thể nạo thai được, không ai cam lòng.

Thế nhưng Thiên kiếp của hai con rồng vàng chín móng không thể đùa được.
Lúc này đột nhiên lại “ầm!” một tiếng, trên trời lại vang lên tiếng sấm, bên trong mây đen dày đặc là ánh điện chớp nhoáng, từng cây roi bạc chằng chịt khắp nơi đi kèm với từng cơn gió mạnh khiến toàn bộ điện Chính Vũ đều bị bao phủ trong phạm vi Thiên kiếp.
“Mẫu hậu, nhờ ngài cả!”, Mặc Đình không kịp nói rõ ràng.


Y siết chặt vai Phượng Dương, bóng người lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó một trận tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc như muốn che lấp tiếng sấm vang vọng khắp bầu trời!
“Gào gừ ~~~!!!”
Thân thể to lớn lóe ánh sáng vàng nỗ lực xua tan mây đen, nhưng mây đen lại càng tụ càng nhiều.

Dòng điện thấp thoáng trong mây, khác hoàn toàn khi Tiểu Ngũ sinh ra!
“Tích! Đoàng!”, một tia chớp đánh thẳng xuống, kể cả có lớp vảy rồng màu vàng cực dày chặn bớt mà phần lưng của Mặc Đình vẫn bị sét đánh cháy đen một mảng lớn!
“Mặc Đình!”, Phượng Dương cả kinh hô to một tiếng, cậu định xông tới nhưng lại bị Long Hậu kéo lại.
“Không được đi!”, Long Hậu cũng sốt ruột, thế nhưng bà không thể để con dâu và hai đứa cháu nội bảo bối gặp phải bất cứ tổn thương nào được!
“Rốt, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, Tây Hải Long Vương hỏi.

Ông đã thấy đứa cháu chín móng này chặn Thiên Lôi cho người trong tộc không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như lần này cả! Mới tia sét đầu tiên đã bị đánh đến da tróc thịt bong.
“Tích! Đoàng!”, lại là một tia chớp đánh thẳng vào cơ thể của Mặc Đình, lần này còn nghiêm trọng hơn so với lần đầu tiên.

Tuy rằng Mặc Đình không kêu gào gì, thế nhưng thân thể của y đột nhiên co rụt lại, rõ ràng là đang bị đau.
Lão Long Vương thấy không thích hợp nên bay lên chuẩn bị biến hình, Mặc Đình thấy thế thì vội vàng hét lớn một tiếng: “Phụ vương! Không thể! Ngài mà tới thì chắc chắn Thiên kiếp này sẽ lại tăng lên!”
Y đã ở trong trung tâm sấm sét nên cực kì rõ ràng lần Thiên kiếp này đáng sợ bao nhiêu, nếu như ông già nhà mình còn tới chắn kiếp khiến Thiên kiếp tăng gấp đôi lần nữa thì họ sẽ bị đánh tới tan thành mây khói mất.
Lần này lão Long Vương cũng không dám kích động.
Phượng Dương siết chặt nắm tay, trái tim cậu như bị bóp chặt lại.

Bọn nhỏ ở trong bụng cậu bất an nhích tới nhích lui, hình như bọn nhỏ cũng cảm ứng được cha mình đang gặp nguy hiểm.

Nhưng thế này không đúng! Sau khi cậu khôi phục linh căn đã bắt đầu tu luyện lại từ đầu, tuy tu vi tăng lên rất nhanh nhưng cũng chỉ nên ngang ngửa với một vị thần nhỏ độ kiếp thôi chứ, cho dù có Thiên kiếp thì cũng không nên nghiêm trọng như thế!
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Chẳng lẽ là vì cậu là Phượng Hoàng mà Mặc Đình là Rồng ư? Vậy nên Mặc Đình không thể thay cậu chắn kiếp được? Nghĩ tới đây, Phượng Dương đột nhiên cao giọng hô lớn: “Mặc Đình, trở về đi!”
Đương nhiên Mặc Đình không chịu nghe theo.

Sấm sét này đánh vào trên người y đã đáng sợ như thế này, vợ của y chỉ là một con chim nhỏ gầy yếu, nếu bị đánh vào một cái thì y sẽ đau lòng chết mất?.
Phượng Dương thấy Mặc Đình có tai như điếc thì lại càng lo lắng, hai đứa nhỏ nằm nghiêng trong bụng cậu càng động đậy nhiều hơn khiến bụng cậu bắt đầu đau lên từng cơn.
Cậu không khống chế được cong eo xuống vì đau đớn, Long Hậu thấy thế vội hỏi: “Dương Dương con sao vậy?”
Mọi người vốn đang chú ý Mặc Đình cũng dồn dập quay đầu lại.

Phượng Dương vốn muốn nói không có chuyện gì, thế nhưng chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi khi ý nghĩ ấy vụt qua, cơn đau đột nhiên tăng lên dữ dội, cậu chỉ có thể thành thật nói đau bụng.
Cậu bắt đầu hít sâu theo bản năng, nỗ lực giảm bớt cảm giác đau đớn này, nhưng không ngờ lại ngày càng đau hơn!
“Không, không phải là Dương Dương sắp sinh đấy chứ?”, trưởng công chúa lo âu hỏi.
“Hẳn là không phải đâu, ta đã tìm người không có quan hệ thân cận với nhà chúng ta hỏi qua rồi, không thể nhanh như vậy được”, Long Hậu nói xong cũng thấy bất an: “Nào! Nhanh lên! Cứ đỡ Dương Dương đi vào trước rồi nói sau.”
“Không cần đưa cậu ấy tới nơi sinh sao?”, thái tử Hồng Giản hỏi.
“Đi tới nơi sinh cũng không được đâu!”, Long Hậu nói cũng thấy xấu hổ, vợ của con trai ta là Phượng Hoàng đực đó, thằng bé sinh chỗ nào bây giờ? Bà và lão Long Vương đã ngầm thương lượng với nhau rồi, chờ đến khi sắp sinh thì tìm một vị tiên y đến giúp đỡ, lấy con từ trong bụng ra rồi chữa vết mổ sau, vậy thì không còn khó khăn nữa.

Nhưng lúc này mà sinh thì quá đột ngột!
“Linh nhi, con đi mời tiên y Tử Trần đến”, lão Long Vương lên tiếng: “Bà già, bà mang Dương Dương đi vào trước đi.”
Lúc này Long Hậu cũng không nghĩ được gì nữa, mà thời điểm quan trọng thì lão Long Vương luôn đáng tin cậy nên bà quyết định làm theo ý của ông.

Ai biết họ vừa  mới bước có hai bước thì đã có vài tia sét dẫn theo tia lửa điện đánh chéo đến bên chân Phượng Dương!
“Tích! Đoàng! Tích! Đoàng!”
Những tia sét đó có tốc độ cực nhanh, âm thanh vang dội khiến Mặc Đình vẫn còn ở trên bầu trời cũng phải chú ý tới.

Y khiếp sợ cúi đầu, chỉ thấy bên chân Phượng Dương bị Thiên Lôi đánh ra mấy cái hố to sâu không thấy đáy! Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Mặc Đình đã cản vài lần lôi kiếp, nhưng mây đen trên bầu trời lại không tiêu tan mà ngược lại càng lúc càng tụ đến nhiều hơn, mặt trời đã hoàn toàn bị che khuất.

Bây giờ thứ duy nhất có thể chiếu sáng cho điện Chính Vũ lại chính là những tia chớp lóe sáng trên bầu trời.
Phượng Dương cũng cực kì sợ hãi, cậu không lo lắng cho mình, thế nhưng bọn nhỏ vẫn còn ở trong thân thể cậu.

Cậu vô thức giơ tay bảo vệ bụng của mình theo bản năng, đám người Long Vương và Long Hậu, điện hạ Hồng Giản cũng đưa lưng về phía cậu để che chắn cho cậu.

Nhưng khi họ làm như thế thì sấm sét cũng tăng lên gấp bội, trong nháy mắt điện Chính Vũ đang lúc sáng lúc tối lại bị chiếu sáng trưng như ban ngày!
Dù có là kẻ ngu ngốc đến mấy cũng có thể phát hiện tình hình lúc này không đúng, huống chi ở đây không có ai ngu ngốc cả.

Họ đã nhìn ra rồi, tai kiếp lần này không thể chắn thay được, nếu như chắn thay thì không chỉ tai kiếp sẽ tăng lên gấp bội, người vốn phải ứng kiếp cũng không thể tránh né.
Phượng Dương không chần chờ nữa, cậu nhảy lên trên một cái rồi hóa thành  Phượng Hoàng, bay ra khỏi điện Chính Vũ.
Lão Long Vương và Long Hậu đang định đuổi theo thì bên này lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Nếu như các ngươi không muốn thấy nguyên thần của cậu ấy bị đánh tan thì tốt nhất là đừng làm gì hết”, một người đàn ông mặc hoa phục màu vàng, đầu đội kim quan nhẹ nhàng bay xuống đối diện lão Long Vương.
“Tham kiến Đế Quân.”, lão Long Vương sốt ruột, nhưng ông thấy Đế Quân cũng tới rồi thì không hành động nữa.

“Không biết lời nói vừa rồi của ngài là có ý gì?”, Long Hậu nói: “Tại sao Thiên kiếp của con dâu ta lại khủng khiếp như vậy?”
“Đó cũng không phải là Thiên kiếp của chính cậu ấy.”, Đế Quân nói: “Chẳng lẽ hai vị đã quên? Phượng Dương là Phượng Hoàng, cách gây giống của họ và tộc Rồng không giống nhau đâu.”
Những năm gần đây, tộc Rồng không phải sinh ra con non hình Rồng thì sẽ sinh ra thai nhi hình người.

Nhưng bộ tộc Phượng Hoàng vẫn giữ lại tập tính từ mấy ngàn năm trước, sinh ra thai nhi hình người thì ít mà sinh trứng thì nhiều.

Thiên lôi này hung mãnh như vậy, rõ ràng là hai con rồng vàng nho nhỏ kia muốn sinh ra bằng một cách khác rồi.
Phượng Dương này…
Đế Quân giấu đi một tia hiếu kỳ xen lẫn lo lắng, nhìn lên không trung nói: “Mặc Đình, Thiên kiếp này chỉ có hai vợ chồng các ngươi mới có thể chắn cùng nhau.

Nó không chỉ nhằm vào Phượng Dương mà còn nhằm vào con của các ngươi nữa đấy.”
“Chỉ mong sau khi hai đứa nhỏ sinh ra thì các ngươi đừng há hốc mồm là được”, Đế Quân nhủ thầm trong lòng.
Mặc Đình không thể để ý tới nhiều chuyện như vậy được, y đã bay theo bóng Phượng Dương ra xa.

Nghe thấy Đế Quân nói thế, y đã biết nên ứng phó thế nào rồi.
Phượng Dương đã bay ra rất xa, rõ ràng  cậu chưa nghĩ ra được địa điểm nào để chắn thiên kiếp cả.

Suy nghĩ ban đầu của cậu chỉ là muốn rời xa mọi người để không liên lụy đến họ.

Nào ngờ cậu lại vô thức bay tới nơi sinh của tộc Rồng.
Mặc Đình bao bọc kín người Phượng Dương ở giữa hình thể khổng lồ của mình, so với y thì nguyên thân của Phượng Dương quá nhỏ bé, giống như một đốm lửa tí hon trong vòng nhang muỗi màu vàng vậy!
“Anh không cần phải để ý đến em, bảo vệ tốt các con là được!”, Phượng Dương  nói với “vòng nhang muỗi to”.
“Không được!”, Mặc Đình dùng cái đầu to như một ngọn núi nhẹ nhàng dụi vào “đốm lửa nhỏ” nói: “Em mới là quan trọng nhất!”
“Ầm ầm…”
Mây đen trên bầu trời điện Chính Vũ nhanh chóng kéo tới, chỉ trong chớp mắt đã khiến bầu trời trên đầm Bạch Ngọc trở nên đen kịt! Phượng Dương biết không thể tránh khỏi nên ngửa mặt lên trời thét dài rồi bay thẳng lên giữa không trung.

Mặc Đình lại đi theo cậu, lúc này sấm sét bên trong mây đen cũng tăng lên với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Tích! Đùng!”, gió nổi mây hiện, sấm sét lại bổ xuống.

Mặc Đình quấn chặt thân thể của Phượng Dương trong người mình.

Phượng Dương thì lại nỗ lực dùng linh khí trong cơ thể bảo vệ bọn nhỏ không bị sấm sét tấn công.
Cả nhà họ cuộn chặt vào nhau, dòng điện lao nhanh trong thân thể tạo nên những âm thanh chói tai, chỉ trong chốc lát đã đánh Mặc Đình và Phượng Dương thương tích khắp người.

Vảy của Mặc Đình bị cháy rụi, lông vũ của Phượng Dương cũng bị đốt cháy bốc lên từng trận khói đen.
Không biết đây đã là lần thứ mấy Mặc Đình trải qua lôi kiếp, nhưng đối với Phượng Dương thì mới là lần đầu tiên.


Cậu co lại thành một cục, giơ cánh che kín hai sinh mệnh nhỏ chưa ra đời.
Tất cả người ở điện Chính Vũ đều nín thở dõi theo sự thay đổi trên bầu trời ở nơi sinh, thời gian như chưa bao giờ chảy chậm như vậy.

Cứ như vậy khoảng chừng nửa giờ, đột nhiên sấm sét bắt đầu tụ vào trung tâm thiên kiếp! Một dòng điện cực kì lớn phát ra âm thanh “xì xì” chuẩn bị cho một đòn tấn công càng mãnh liệt hơn!
“Anh, anh còn chịu được không?”, Phượng Dương nhìn thấy trên người Mặc Đình không còn một chỗ nào lành lặn cả, đỏ bừng mắt hỏi.
“Yên tâm, chúng ta nhất định có thể chịu đựng được”, Mặc Đình vẫn dùng thân thể của chính mình bao quanh Phượng Dương và các con, nhưng giọng nói của y không còn mạnh mẽ bằng trước đây.
Y dẫn tới chín phần mười sấm sét lên người mình, chỉ hận không thể xây lên một toà tháp cao che chở cho Phượng Dương và các con.
Lần này đổi thành Phượng Dương cọ cọ lên người Mặc Đình.

Ngay sau đó cậu ngửa đầu nhìn bầu trời, lúc này khối năng lượng khổng lồ còn lớn hơn tất cả năng lượng sét đánh lúc trước cộng lại giống như những con rắn bạc quấn chặt lấy nhau.
“Ầm ầm ầm…”, âm thanh này dày nặng hơn bất cứ lần nào trước đó.

Khối năng lượng kia hung hăng đổ ập xuống Mặc Đình và Phượng Dương!
Mặc Đình dùng thân thể dựng nên một vòng tròn bảo vệ cho Phượng Dương và bọn nhỏ, nhưng sét đánh lần này thật sự quá mạnh mẽ quá nặng nề, phần lưng y bị xuyên thủng, dòng điện này xuyên qua y rồi truyền thẳng đến người Phượng Dương!
Thậm chí Phượng Dương còn chưa kịp thấy rõ thì đã bị chùm sáng còn lớn hơn thân thể cậu mấy lần nuốt trọn!
“Dương Dương!”
“Phượng Dương!”
Đám người lão Long Vương và Long Hậu sợ đến mức không còn sức chú ý tới lời nhắc nhở của Đế quân nữa, tất cả nháo nhào bay tới bầu trời của đầm Bạch Ngọc, nhưng lúc này đâu còn bóng dáng của Phượng Dương nữa?
Quả cầu ánh sáng kia dần dần tản ra trong trong tầm mắt mọi người, ở giữa quả cầu ánh sáng chỉ để lại hai quả trứng rồng bị một ngọn lửa cháy hừng hực  bao quanh!
Mặc Đình tức tốc biến trở về hình người, y cẩn thận đón lấy hai quả trứng nhỏ đang phát ra ánh sáng màu vàng kim kia, cả người ngơ ngác.
“Dương Dương?”, Mặc Đình không dám tin tưởng khẽ gọi.
“Ừ”, ngọn lửa kia nhanh chóng tách ra thành một con Phượng Hoàng lửa cánh dài hơn mười mét!
“Thành công rồi ư?”, Mặc Đình vui sướng quên cả đau.

Vừa rồi y còn tưởng rằng Phượng Dương đã biến mất!
“Thành công rồi”, Phượng Dương cười đáp, xấu hổ hóa ra hình người, nhìn hai quả trứng nhỏ trong tay Mặc Đình.
“Tốt quá rồi”, trên người Phượng Dương không có một chút thương tổn nào, điều này khiến Mặc Đình vui mừng hơn bất cứ chuyện gì khác.
Có lẽ ngày hôm nay c là ngày y thê thảm nhất trong hơn ba trăm năm sống trên đời, thế nhưng y lại cực kì hưng phấn.

Bởi vì Phượng Dương không chỉ thành công Độ Kiếp mà các con của họ cũng được sinh ra bình an.
Tuy chúng ra đời với hình dạng trứng, nhưng dù sao cũng là con của y!
Hai quả trứng!
Mặc Đình cảm thấy đây là hai quả trứng đáng yêu nhất mà y từng thấy trong đời!
Y lần lượt cọ mặt vào từng quả trứng một: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào!”
Phượng Dương thấy cả nhà đều đang cười, ít nhiều gì cũng thấy xấu hổ, nhưng cậu vẫn nhanh chóng chạy đến bên người Mặc Đình, cùng y mang theo hai đứa nhóc xấu xa này về điện Chính Vũ..