Tiến Tới Hôn Nhân

Chương 23: Nghi ngờ (2)



Cô vừa tan học liền ra thật sớm để rút tiền. Về nhà cô lên thẳng trên phòng, mở cửa vào phòng thì ngạc nhiên khi thấy anh đang ngang nhiên ngồi chễm chệ trên giường của cô.

Cô không quan tâm anh lắm tại lâu lâu anh cũng qua phòng cô ngồi chơi. Cô mở tủ quần áo, lấy ra bộ quần áo mặc ở nhà, không chú ý tới anh. Bỗng anh lại gần cô:

“Em có gì giấu anh không?”

Cô cầm móc quần áo, quay đầu lại quan sát sắc mặt của anh. Cô lấy tay đo nhiệt độ trên trán anh, không nóng cũng không mát, nhiệt độ bình thường:

“Anh sao vậy? Sao lại hỏi vậy? Em làm gì giấu anh việc gì đâu?”

Anh nãy giờ vẫn quan sát mặt cô không buông, anh không biết cô thực sự không có gì hay là diễn xuất quá giỏi:

“Cảm thấy dạo này em rất lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào!”

Cô cười mỉm, ôm lấy anh, ít khi cô chủ động như vậy. Cô nói:

“Chỉ là áp lực học tập thôi, anh nghĩ nhiều rồi”

Anh không muốn cho cô đường lui:

“Áp lực đến nỗi dùng nhiều loại thuốc như vậy à?”

Nói rồi anh chỉ tay vào ngăn kéo. Cô sửng sốt buông anh ra:

“Anh thấy rồi à, đúng là em có dùng, nhưng mà dùng liều lượng ít nên không sao cả, cơ thể cũng không ảnh hưởng nhiều.”

Bỗng cô nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp tới giờ anh họ cô tới lấy tiền, cô vội đuổi khéo anh về lại phòng:

“Bây giờ em tắm rồi, anh về phòng đi, được không?”

Anh vô sỉ nói:

“Em tắm thì anh ở ngoài thôi, cũng có vào trong đâu em lo gì?”

Anh nhìn đôi mắt chớp chớp liên hồi của cô một hồi, thở dài:

“Được rồi được rồi, anh đi là được chứ gì?”

Tận mắt thấy anh đóng cửa phòng lại cô mới thở hắt ra một hơi, chưa được bao lâu sau, cửa phòng mở ra, anh ló cái đầu vào, làm động tác hôn gió với cô. Cô cười cười, làm lại động tác như vậy với anh.



Tắm xong, cô bước ra ngoài, đang sấy tóc thì có ai đó bước vào, sờ vào tóc cô như muốn giúp cô sấy tóc, cô tưởng đó là anh nên không kháng cự. Giọng nói anh họ trên đỉnh đầu vang lên:

“Sao lớn rồi còn làm biếng vậy?”

Cô giật mình quay phắt đầu lại:

“Lần sau đến đây lấy tiền thì gõ cửa vào, không có ngay tôi bị doạ đứng cả tim thì anh không được đồng nào đâu!”

Anh ta cười cười:

“Tiền đâu?”

Cô lục trong cặp lấy ra một sấp tiền, sau đó đưa cho anh ta. Anh ta vừa nhận lấy thì cánh cửa phòng đập mạnh vào tường, sau đó Đình Thiên ngang nhiên bước vào, giọng nói có chút lớn:

“Tại sao em lại đưa tiền cho hắn ta?”

Bị bắt quả tang, cô và anh họ sững người, đến khi Đình Thiên đến gần bọn họ, lặp lại câu hỏi một lần nữa thì cô mới kịp phản ứng ra. Giọng nói có chút khẩn trương:

“Thiên, thật ra anh ấy là anh họ của em, anh ấy muốn mượn tiền em.”

Anh họ cô như sợ tiền sẽ bị Đình Thiên giật lại nên vội nhét tiền vào sau túi quần. Đình Thiên bán tín bán nghi, nhìn vào người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt dò xét:

“Thật?”

Vì có máu diễn trong người nên anh họ cô đáp lại không chút chột dạ:

“Thật 100%. Khi nhỏ tôi còn hay “chăm sóc” em ấy nữa.”

Cùng một từ “chăm sóc” nhưng cô nghe ra ý khác hoàn toàn, Đình Thiên không hiểu sự thật sau câu nói đó nên cảm ơn anh ta, anh kéo cô vào sát người mình:

“Anh họ, cảm ơn anh họ từ nhỏ đã chăm sóc vợ em!”

Anh họ cô xua xua tay:

“Không sao, không sao. Tôi đi trước đây”

Sau đó anh họ cô cong đít bỏ chạy, không quên đóng cửa phòng lại. Trong phòng nhỏ chỉ còn lại hai người. Anh vẫn tiếp tục sử dụng cái giọng điệu dò xét khi nãy:



“Hai người thật sự là anh em họ ruột chứ?”

Cô bật cười:

“Không anh em họ ruột thì là anh em họ nuôi chắc?”

Anh giận dỗi:

“Vậy sao em không nói với anh, anh còn tưởng anh ta có ý gì với em.”

Có vẻ như sau khi biết được anh ta là anh họ cô thì Đình Thiên đối xử rất tốt với anh ta, tốt như để lấy lòng vậy. Đình Thiên còn tốt tính muốn mời anh ta ở lại ăn cơm, nhưng anh ta lấy lý do rồi từ chối.

———————

Một ngày nọ, khi đi học về, cô đi ngang qua bếp nên vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Tiểu Hồng và anh họ cô:

“Em cho anh mượn 5 triệu đi, thật sự anh rất gấp nên mới xuống nước mượn em.”

Tiểu Hồng khó xử:

“Nhưng tháng sau bà em cần phải làm phẫu thuật rồi, em không thể đưa tiền cho anh mượn được.”

Anh ta giở giọng năn nỉ, nịnh nọt:

“Anh hứa chỉ mượn tháng này thôi, sang tháng sau anh đảm bảo sẽ trả cho em mà.”

Tiểu Hồng ậm ừ:

“Vậy...cuối tháng anh nhớ trả đó.”

Anh ta ôm Tiểu Hồng vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô:

“Thương em nhất mà!”

Tiểu Hồng thấy cô đang nhìn về phía này thì vội đẩy anh ta ra. Anh ta cũng nhìn thấy cô đang đứng trên cầu thang. Cô ngoắc ngoắc tay ra hiệu anh ta ra ngoài vườn nói chuyện với mình.

Tìm được một chỗ khuất, cô tức giận ngước mặt lên nhìn anh ta:

“Không phải mới hôm qua tôi đã đưa anh 10 triệu rồi sao? Sao hôm nay lại muốn mượn thêm Tiểu Hồng 5 triệu nữa.”