Tiến Tới Hôn Nhân

Chương 31: Tới Mỹ



Tầm 11 giờ tối anh gọi lại cho cô, là gọi video call, tiếng chuông vang lên mấy hồi thì cô mới bắt máy. Không phải là vì cô giữ giá mà là đang bận lấy mặt nạ đắp lên che giấu vết mụn đỏ ửng trên trán.

Anh mặc áo choàng tắm đang ngồi lau tóc ướt. Đột nhiên cô không biết nói gì cả, không nói gì chỉ ngồi ngắm anh lau tóc.

Giọng anh khàn khàn:

“Em ăn cơm trưa..à, ăn cơm tối chưa?”

Do múi giờ khác nhau, trời bên đó vẫn còn sáng nên anh bị nhầm lẫn.

Cô gật đầu, hỏi lại:

“Anh thì sao?”

“Chưa, anh mới xuống máy bay cách đây một giờ”

Bỗng nhiên cô quan sát thấy cửa kính phía sau anh có phản chiếu hình gì đó, nếu nhìn kĩ thì có một người nào đó tóc bạch kim dài cũng đang mặc áo choàng tắm ngồi cạnh anh, thỉnh thoảng còn hay động đậy người.

Cô hỏi anh:

“Anh đang ở với ai à?”

Anh như bị chột dạ, nói ấp úng không thành lời. Cô liên kết một chuỗi sự việc lại, tóc bạch kim dài, cả anh và người đó đều đang mặc áo choàng tắm, tóc anh còn ướt chứng tỏ vừa mới tắm rửa gội đầu xong. Cô tức giận tắt luôn điện thoại, mặc anh sau đó có bấm gọi liên tục.

———————

Ở diễn biến bên kia….

“Cô gái” đó cởi bộ tóc giả xuống, giọng nam gợi cảm vang lên:

“Lúc đeo tóc giả lên thì nhiệt tình giúp tôi, giờ tôi muốn tháo xuống thì chỉ biết đứng yên nhìn!”

Giọng Hoắc Nguyên vang lên đầy ai oán. Anh vẫn dửng dưng không cảm xúc:

“Cậu về phòng đi!”

Không lâu sau đó, tiếng cửa đóng sầm lại, không biết bên ngoài thét to cỡ nào mà giọng nói vẫn vọng vào được trong phòng:



“Đồ ăn cháo đá bát”

———————

Quả nhiên, một ngày sau cô gọi điện cho anh bằng một số điện thoại mới:

“Anh đang ở đâu? Địa chỉ là gì?”

Anh biết rằng không quá 3 ngày cô sẽ một thân một mình đến đây mà. Anh gửi định vị cho cô, gửi xong thì đi tắm rửa, nằm sẵn trên giường chờ cô về.

Tiếng chuông cửa vang lên, anh dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống mở cửa. Cô với đủ thứ áo ấm, khăn choàng bao bọc bên ngoài cơ thể xuất hiện trước mặt anh:

“Anh muốn để em chết cóng à?”

Anh cười hì hì, cầm tay cô đưa lên miệng mình phả chút hơi nóng để sưởi ấm. Anh tính nghiêng người xách hành lý vào giúp cô. Nhưng ngó tới ngó lui vẫn chỉ thấy có mỗi một mình cô:

“Hành lý đâu? Anh xách giúp em!”

“Hành lý gì? Em dự định sẽ đi về trong đêm nên không mang hành lý!”

Cái gì? Về trong đêm? Không phải tới đây ở luôn sao? Hàng vạn câu hỏi vì sao liên tục nổ trong đầu anh. Cô khi bước lên cầu thang vẫn thấy anh đứng sững ở cửa liền không nhịn được mà tra hỏi:

“Cô gái hôm trước là ai? Anh giấu cô ta ở đâu?”

Anh bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ:

“Em không biết đâu, cô ấy tội nghiệp lắm, gia cảnh khó khăn không biết phiêu bạt ở đâu nên giờ đang trú tạm tại phòng anh.”

Cô trợn tròn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Anh dắt cô đến phòng anh nhanh hơn, mở cửa ra đã thấy bóng dáng ai đó nằm trên giường, tay không ngừng bấm điện thoại, miệng hô hào những từ không mấy đẹp đẽ:

“Đi chết đi, trình tụi mày còn non lắm!”

Cô sững người không biết chuyện gì xảy ra, cô gái Tây đâu rồi, sao lại lòi ra một tên đàn ông đẹp trai ở đây?

Anh lại ghế sofa nhặt bộ tóc giả, sau đó đến gần và đội lên đầu Hoắc Nguyên. Mấy sợi tóc bay bay vào mắt Hoắc Nguyên, khiến cậu ta thua mất ván game, cậu ta tức giận hét lớn:

“Con mẹ nó, đội lên làm gì?”

Ngẩng đầu lên thấy cô đang nhìn mình, não như load cái gì đó. Một lát sau cô “à” lên một tiếng rõ to:



“Đình Thiên, anh dám lừa em?”

Không khí trong phòng như ngưng lại, Hoắc Nguyên cảm thấy khó thở, vội chuồn ra ngoài phòng, để không gian riêng tư lại cho hai người.

Cô cũng không muốn ở lại nơi này nữa, tính dậm chân bỏ ra phòng khách một mình thì bị anh kéo lại ngồi trên giường:

“Đừng giận nữa, đừng giận nữa. Em cũng đã qua đây rồi, hay là cùng anh đi dạo xem cảnh quan ở đây như thế nào? Biết đâu em muốn ở đây luôn thì sao?”

Cô im lặng không nói gì. Anh lại tự độc thoại một mình:

“Bố em cũng ở đây, nếu em cũng ở đây thì không phải cũng tiện chăm sóc bố em sao?”

Cô giật mình:

“Sao anh biết được bố em ở đây?”

“Mẹ em nói!”

Cô quên mất mẹ mình và anh thường xuyên liên lạc với nhau. Cô vẫn câu nói cũ:

“Nhưng mà mẹ em một mình ở lại nước khiến em không yên tâm.”

Anh ngạc nhiên:

“Bà ấy không nói cho em biết sao, bà ấy đã sang đây gần nửa tháng rồi, có ý định muốn cùng bố em sống ở đây luôn.”

Cô có chút không tin, muốn vào nhắn tin hỏi mẹ mình. Đập vào mắt là avartar của mẹ hiển thị hình ảnh bố mẹ chụp hình với nhau, cô hiểu rồi, ra trước giờ người bắt tần số chậm nhất lại là cô.

Cô buông điện thoại ra, nằm bịch xuống giường:

“Được!”

“Cái gì được?”

“Em đồng ý cho anh một cơ hội giải thích với em nơi này có gì đáng để sống.”

Anh hưng phấn, kéo cô đứng dậy, do động tác quá nhanh nên cô có chút choáng váng. Anh liền dẫn cô ra xe, cẩn thận mở cửa, thắt dây an toàn thì mới lái xe đi.