Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 13



“Hôm nay người và đồ đệ của người định ra ngoài à.”

Mới sáng sớm người nào đó đã đến đây chuẩn bị, nàng ta cũng không có mù.

“Ừ, đó là sư huynh ngươi, lần sau không được gọi sai.”

Đào Hề bĩu môi nghĩ, nàng ta mặc kệ là sư huynh gì đó, nàng ta là muốn nhận sư phụ, không hề muốn nhận sư huynh.

“Vậy, vậy các người đi ra ngoài, còn ta thì sao bây giờ?”

Đào Hề ngại ngùng dựa sát vào Nam Y sau đó hỏi nàng. Nhưng nàng chỉ thấy nàng ta ngẩng đầu nhìn lên trời, phảng phất như không quá để ý.

Nam Y thấy tiểu cô nương rõ ràng rất bất an còn nhất quyết giả vờ bình tĩnh thì thấy thật thú vị, vươn tay cầm lấy đóa hoa kiều diễm luôn được chăm sóc tỉ mỉ bên giường rồi đưa cho Đào Hề.

“Ngươi bám vào đóa hoa này rồi đi cùng chúng ta.”

Ánh mắt của Đào Hề lập tức sáng bừng lên, vội vàng đón nhận đóa hoa. Nhưng nghĩ đến gì đó, dưới ánh mắt trêu ghẹo của Nam Y, nàng ta khẽ ho khan rồi vội đặt đóa hoa xuống, vô cùng nghiêm túc ngẩng đầu ưỡn ngực lên nói: “Cũng, cũng không cần phiền toái như vậy, ta chỉ là sợ trên đường đi người gặp nguy hiểm, có ta ở cũng có thể bảo vệ được người.”

Nam Y thầm nghĩ, vết thương của ngươi còn chưa lành, chỉ còn có chút sức lực không quan trọng thì có thể bảo vệ được ta sao?

Nhưng trên gương mặt không hề có ý phản bác, nàng chỉ vươn tay xoa tóc nàng ta rồi lên tiếng đáp lại.

Đào Hề vui vẻ chui vào trong hoa, sau đó chạy ra đứng yên trước mặt Nam Y, cười tươi như hoa lộ lúm đồng tiền và nói: “Cũng rất thích hợp.”

“Trên đường đi đừng để người khác nhận ra, nếu muốn đi ra ngoài hít thở có thể biến thành nguyên hình, ta sẽ mang ngươi đi.” 

Không phải không thể dùng hình người, chỉ là nàng ta đang trong quá trình đào vong, khẳng định hình người của nàng ta đã bị rất nhiều Ma tộc biết, rất dễ gây ra phiền toái, ra ngoài nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Tạm thời nàng ấy vẫn còn muốn cư trú ở Huyền Cơ Tông, không thể để người khác nhìn ra thân phận của Đào Hề.

“Sư phụ, các đệ tử đã chuẩn bị xong.” Bắc Tịch dùng ngàn dặm truyền âm vào tai Nam Y.

Nam Y nói với Đào Hề: “Phải đi rồi.”

Đào Hề xoay người biến mất khỏi phòng, ngược lại đóa hoa kia lại run run cành lá với Nam Y.

Nam Y ôm đóa hoa vào lòng bàn tay, đi đến con đường duy nhất đi vào núi Thanh Vụ. Nơi đó đang có mười tên đệ tử đứng thẳng ở đó.

Nam Y liếc mắt nhìn một lượt, ngoài Bắc Tịch ra tất cả đều là Trúc Cơ, hơn nữa cũng chỉ có một đệ tử là Trúc Cơ.

“Sư phụ, chúng ta xuất phát ngay bây giờ sao?”

Bắc Tịch tiến lên hỏi Nam Y.

Nam Y lên tiếng, mọi người sôi nổi lấy ra thành kiếm nhà mình tu luyện ra.

“Ngươi mang theo Hoàng Phù đi.”

Nàng nhớ Hoằng Phù vẫn chưa học giỏi cách phi kiếm nên thuận miệng phân phó Bắc Tịch.

Bắc Tịch cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hiện tại hắn đã biết rồi.”

“Vậy sao?” Nam Y nhíu mày, dáng vẻ như có chút kinh ngạc.

Nàng nhìn về phía Hoằng Phù, chỉ thấy Hoằng Phù tủi thân co ro người gật đầu nói với Nam Y: “Vâng, đệ tử đã biết, không cần sư huynh mang theo.”

Trời biết là hắn muốn khóc, muốn than vãn những ngày sống không bằng chết này biết bao nhiêu. Sư huynh hắn vì không muốn mang hắn phi kiếm mà ngày đêm thao luyện hắn. Nếu hắn luyện không tốt thì môt miếng nước cũng không cho uống!

Hoằng Phù gọi thanh kiếm của mình ra trước mặt Nam Y, sau đó ổn định vững vàng đứng lên. Lúc này Nam Y mới tin là hắn thật sự biết mà không phải Bắc Tịch bắt nạt hắn.

“Vậy xuất phát thôi, các ngươi theo sau ta.”

Lấy tốc độ của Nam Y, đi đến nơi là chuyện trong nháy mắt, chỉ là nàng còn phải suy nghĩ đến thực lực của đội ngũ. Tính ra đám người này vẫn là lần đầu tiên nhận nhiệm vụ đi ra ngoài.

Nam Y ngư kiếm chậm rãi bay ở phía trước, mọi người ở sau ra sức đuổi theo, Bắc Tịch đã ngự kiếm bay đến bên người nàng.

Lúc hắn nhấp môi định nói gì thì đột nhiên nhìn thấy thứ được Nam Y ôm trong ngực, đồng tử chọt co rút lại, một hồi lâu sau mới có thể bình thường trở lại.

“Sư phụ ra ngoài cũng muốn dẫn nàng ta theo sao?”

Dù hắn không biết đây là hoa gì, nhưng lại thấy rất rõ ma khi vờn quanh trên đó.

“Ừ, dẫn sư muội của ngươi ra ngoài chơi.”

Bắc Tịch không vui, nhưng không dám nói ra, chỉ đành nắm lấy góc áo, cúi đầu che giấu tia tàn nhẫn trong ánh mắt.

Vì muốn dẫn theo một đám người, lại thêm Nam Y là tổng cộng mười một người, vì thế bọn họ bay một lúc thì dừng lại ở ven đường. Đám để tử này cũng không có thực lực tốt đến nỗi có thể bay thẳng đến địa điểm nhiệm vụ.

“Ôi.” Có một đệ tử kêu lên, hình như là lúc bay xuống đất không chọn đúng chỗ, một chân đã dẫm phải vũng bùn.

Nam Y nhìn thoáng qua thì thấy đã rút chân ra.

Đây là một trấn nhỏ, trông cũng không phồn vinh lắm, nhưng dân phong thì thật không tệ.

“Sư phụ, sư phụ, đệ tử đói bụng.”

Đóa hoa nhỏ trong lòng nàng nhỏ giọng kêu lên. Nam Y cúi đầu nhìn xuống, dùng truyền âm bí mật hỏi nàng ta: “Yêu tu các ngươi cũng cần ăn cơm sao?” 

“Tu hành rất vất vả, không ăn thì sao có thể chịu đựng được.”

Đào Hề lung lay thân mình nhỏ bé màu xanh lục, giọng nói như là đang làm nũng.

Nam Y không biết làm sao với nàng ta, thế nhưng cũng thật sự phân phó tìm một tửu lầu nghỉ tạm.

Bắc Tịch nhìn Nam Y với vẻ không thể tin nổi, nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước thì hắn lập tức cúi đầu xuống, mím môi không chịu nói một lời.

“Ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau đi nói cùng bọn họ, bọn họ khẳng định cũng mệt mỏi rồi.”

Bắc Tịch nhìn mặt đất lát đá xanh, giọng nói sáu kín truyền ra: “Sư phụ nguyện ý vì nàng ta phá bỏ nhiều quy củ như vậy sao?”

Nam Y khó hiểu: “Ta có đặt ra quy củ gì sao?”

Bắc Tịch nghẹn lời.

Đúng vậy, nàng chưa đừng đặt quy củ gì, chỉ là trước kia nàng vẫn luôn dạy dỗ hắn không được lớn tiếng với sư huynh, không được ra tay với sư huynh, không cho hắn ở núi Thanh Vụ sát sinh, càng không cho hắn ăn cơm!

Bây giờ chỉ đơn giản đổi thành một người khác thì nhưng chuyện này đều sửa lại sao?

Có bất công cũng không thể như vậy chứ.

Bắc Tịch cắn môi đến trắng bệch. Đám đệ tử ở phía sau không nghe động tĩnh gì thì bỗng có người nói khẽ.

“Tìm một tửu lâu nghỉ ngơi một đêm.”

Bắc Tịch không nói thì Nam Y tự mình nói với đám người ở phía sau.

Nhưng đệ tử đó đều rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, không biết có thể làm vậy hay không, chỉ biết mù quáng nghe theo trưởng lão, đều sôi nổi đi theo vào tửu lầu.

“Khách quan, ngài cần gì?”

Đám người này khí thế thật bất phàm, hơn nữa mỗi người cầm theo một thanh bảo kiếm, chương quầy đã kết luận bọn họ là đám tu sĩ nên tất nhiên không dám chậm trễ.

“Mười một gian phòng thượng đẳng.”

“Mười hai gian phòng.”

Nam Y và Bắc Tịch cùng nhau lên tiếng.

Bắc Tịch nắm túi tiền trong tay, tròng mắt đen nhánh nhìn thẳng về Nam Y.

“Nào có mười hai người, mở mười một phòng đi.” Nam Y nói với Bắc Tịch, bàn tay chạm nhẹ vào bồn hoa lòng ngực.

Bắc Tịch ném thỏi bạc lớn ra: “Mở mười hai phòng.”

Dáng vẻ rất phản nghịch, không chịu nghe lời.

Cũng may kiếp trước Nam Y cũng quen với chuyện hắn không nghe lời như vậy, nên nàng chỉ đành theo ý hắn.

Sau đó nàng dặn chủ quán đưa chút thức ăn lên các phòng, bảo đám người kia tự chọn phòng ở.

Chỉ có Bắc Tịch vẫn luôn theo sau nàng.

“Còn có chuyện gì sao?”

“Sư muội đã trưởng thành, cũng nên tự mình ở, sư phụ đặt nàng ta xuống đi.”

Hắn ngăn cản ở trước cửa phòng Nam Y.

Nam Y thật sự không biết làm gì với hài tử đột nhiên không nghe lời này.

Hiển nhiên đóa hoa trong lòng ngực cũng rất không vui, nó không ngừng vặn vẹo trong lòng Nam Y. Một đoàn sương đen từ trong đóa hoa bay ra, biến thành một nữ tử vô cùng mỹ diễm.

Lúc này nữ tử mỹ diễm kia đang trừng lớn mắt, tức giận mắng Bắc Tịch: “Huynh là bà tám hay sao mà quản nhiều như vậy! Ta ngủ cùng sư phụ, ngươi cũng quản ta!”

Bắc Tịch vung nhẹ Thanh Tùng trong tay ra phía ngoài, ánh sáng lạnh lùng của thân kiếm chiếu thẳng vào mặt Đào Hề.