Nam Y ngồi xổm xuống, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đặt ở cằm của Bắc Tịch: “Sao ta lại làm ngươi bị thương? Không phải tại ngươi cứ làm bậy thỏa thích, gây phiền phức cho ta à?”
Bắc Tịch kéo kéo góc áo kia, trong lòng chợt bùng lên một khát vọng, gần như là hoảng loạn, dùng bàn tay đó quàng lấy cổ Nam Y kéo xuống, áp sát vào môi mình.
Nam Y không ngờ Bắc Tịch lại to gan như vậy nên không hề có phòng bị, lập tức bị người trước mặt kéo chạm vào một nơi m.ềm m.ại, còn ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.
Bắc Tịch mở mắt ra cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, sau đó vươn chiếc lưỡi ướt át muốn liếm, trong mắt lại phủ kín sương mù.
Nam Y không nói chuyện, hắn vẫn cứ nhìn Nam Y, mãi cho đến khi đối phương định nói gì đó, hắn bèn nhân cơ hội, đưa máu đầy miệng mình truyền vào giữa đôi môi kia.
Sau đó hắn nói: “Người cảm nhận được chứ? Đây là vết thương do người gây ra.”
Nam Y thoát khỏi tên nghiệt đồ chán sống đã chẳng còn bao nhiêu sức lực này, khóe miệng cười lạnh: “Nếu không phải ngươi đã quá phận trên đài tỷ thí, thì sao ta lại tổn thương ngươi? Nếu ta không tỏ thái độ, ngươi muốn sau này ngươi bị đám người Thanh Hà tông đánh sao!”
Bắc Tịch rũ mi mắt đang run rẩy xuống, duỗi tay ôm lấy chân, dùng sức: “Chỉ cần không phải người, những người khác, ta có gì phải sợ chứ?”
Nam Y không muốn để ý đến hắn nữa, đá chân, ai ngờ Bắc Tịch nắm chặt, chỉ theo động tác kia kêu lên hai tiếng, nhưng chẳng có ý định buông tay.
“Ngươi đừng có ngụy biện, việc hôm nay vốn là do ngươi sau, nếu ngươi không muốn đến xin lỗi Lý Thanh Nguyên, vậy cũng không cần về Thanh Vụ Sơn nữa.”
Nam Y nói lời tàn nhẫn, Bắc Tịch không dám tin ngẩng đầu lên, không ngờ nàng lại vì Lý Thanh Nguyên, thật sự không cần hắn……
Bỗng chốc, sắc mặt Bắc Tịch trở nên hung á, “Nam Y, người dám! Rõ ràng không phải ta sai, rõ ràng chính là người sai, dựa vào đâu mà ta không thể về Thanh Vụ Sơn nữa!”
Hắn khàn giọng, ánh sáng gì đó xoẹt qua khóe mắt, nhưng tốc độ quá nhanh, Nam Y không thể thấy rõ.
“Ta sai? Người nói xem ta sai thế nào.”
Nam Y biến ra một chiếc ghế dài màu trắng, vén vạt áo hạ người ngồi lên trên, quyết định nếu hôm nay Bắc Tịch không có chút hiểu chuyện nào, thì nàng sẽ ném người ở đây không cho hắn về nữa, chờ khi nào hắn hiểu chuyện rồi nói tiếp.
“Rõ ràng là do người, ở bên cái tên Lý Thanh Nguyên kia, chúng ta là đạo lữ của nhau, người lại làm như không thấy ta, đối với tên Lý Thanh Nguyên kia thì dịu dàng thủ thỉ. Dựa vào đâu chứ, rõ ràng ta mới là đạo lữ của người, sao người lại đốt tốt với hắn như vậy?!”
Hốc mắt Bắc Tịch hồng hồng, tỏ vẻ không phục.
Nam Y cười, “Ta làm như không thấy với ngươi? Ta dịu dàng thủ thỉ với Lý Thanh Nguyên?”
Bắc Tịch hung tợn nhìn nàng, giọng điệu căm hận nói, “Chẳng lẽ không phải sao! Trong mắt người không có ta, chỉ có hắn! Ở trên đài tỷ thí, người làm như không thấy ta, nhưng lại tiến lên gọi hắn, vì sao chứ, rốt cuộc hắn tốt hơn ta ở chỗ nào!”
Lúc này Nam Y mới nhớ tới ban đầu hai người giận dỗi nhau vì cái gì, vốn là mất ngày rồi Bắc Tịch chưa từng trở về.
Nghĩ đến đây nàng cũng có chút tức giận, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, nói, “Đêm hôm ngươi không trở về ngủ đi, còn muốn ta để ý tới ngươi? Ta không tìm ngươi tính chuyện, trái lại ngươi còn cáu kỉnh trước, Bắc Tịch, ngươi không còn là trẻ con! Là ta không để ý đến ngươi, gọi hắn tới đây cũng là ta, thế nhưng ngươi lại phát lửa giận lên người hắn! Còn ở trước mặt nhiều tu sĩ như vậy!”
“Nếu không phải người ngồi cùng hắn nói chuyện, không bảo hắn chạm vào người, thì ban đêm ta sẽ không về ngủ sao!”
Hai người cãi nhau chẳng có chút lí trí gì.
Lúc này sớm đã hết thân phận gì đó rồi, chỉ muốn khiến đối phương nhận ra lỗi sai của mỉnh.
“Nói như vậy cuối cùng vẫn là vi sư sai ư?”
Hai người đỏ mặt tía tai nhìn nhau một hồi, cuối cùng Nam Y nhớ ra thân phận sư tôn của mình, vẻ mặt nghiêm túc uy nghiêm.
Bắc Tịch nghẹn lời, mím môi, quay đầu sang một bên, trong lòng oán trách, vốn dĩ chính là người sai, người lại không nhận, chỉ biết vì người khác đánh ta mắng ta.
“Nói chuyện!”
Nam Y đập ghế tức giận với Bắc Tịch.
Bắc Tịch hồi phục lại tinh thần, làm sao còn dũng khí cãi nhau với nàng nữa, hắn đã từng thấy sợ hãi khi đến gần nàng dù chỉ thoáng qua, ngay cả được nàng chạm vào một chút, cũng cảm thấy là phước đức ba đời, nhưng bây giờ lại……
“Đệ tử biết sai.”
Hắn lại quỳ xuống.
Làn váy trắng như tuyết của Nam Y trải trên mặt đất, bàn tay trắng nõn nhje nhàng gõ lên ghế, “Ngươi nói xem ngươi sai chỗ nào?”
Bắc Tịch lại không nói ra được.
Nam Y không còn lời nào để nói, “Vậy ngươi không cần trở về nữa, nghĩ kỹ mình sai ở đâu rồi trở về.”
Con ngươi Bắc Tịch chấn động, nhìn Nam Y không rời mắt, tựa như muốn xác nhận, điều mình nghe được có phải là sự thật hay không.
Nam Y nhấc chân muốn rời đi, lại phát hiện góc bị người ta nắm chặt, không hề buông lỏng.
“Buông tay.”
Bắc Tịch vẫn nắm chặt.
Nam Y từ trên cao nhìn xuống, mắt của tu sĩ Hợp Thể Kỳ có thể nhìn thấy rõ mọi vật vào ban đêm, trên cằm cổ và hắn có vết máu đỏ gai mắt, nàng nhìn thấy toàn bộ. Cuối cùng Nam Y lại mềm lòng, nghĩ đến chẳng qua hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, mình không nói, thì làm sao hắn biết?
Bèn ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào Bắc Tịch, “Ta và Lý Thanh Nguyên gặp nhau, là trùng hợp, bởi vì vấn đề thân phận, tiện hàn huyên với hắn vài câu, hôm nay ta gọi hắn tới đây, là vì nói cho hắn biết, ta là Nam Y của Huyền Cơ Tông, ngày sau ta và ngươi gặp lại nhau cứ như những người bình thường.”
Thấy đôi mắt Bắc Tịch bỗng dưng sáng lên, Nam Y lại chuyển chủ đề, “Nhưng ngươi làm hắn bị thương ở trên lôi đài, suýt nữa làm tổn thương đến gân mạch của người ta, ngươi cảm thấy ngày sau ta còn có thể gặp hắn như những người bình thường sao?”
Tất nhiên ‘suýt nữa làm tổn thương gân mạch’ là thêm vào, nhưng câu cuối cùng là sự thật, nói thế nào thì Bắc Tịch cũng đã đả thương người ta quá nặng, mà nguyên nhân gây ra lại là nàng. Nếu không đi xin lỗi, sau này nàng gặp Lý Thanh cũng không thể đối xử với hắn như những người bình thường được.
Bắc Tịch nắm chặt lấy tay áo Nam Y, qua một lát, vừa ngạc nhiên vừa lắp bắp còn mang theo chút vội vàng nói, “Người, người không được nói chuyện với hắn, ta đi xin lỗi, ngươi được nói chuyện với hắn.”
Cái tay kia không biết từ khi nào đã sờ s.oạng lên phía trên, phủ trên mu bàn tay Nam Y, dường như hắn rất lo lắng.
Nam Y rút tay ra, khuôn mặt lạnh lùng, “Vậy bây giờ ngươi biết mình sai ở đâu chưa?”
Sắc mặt Nam Y thay đổi quá nhanh, khiến Bắc Tịch trở tay không kịp.
“Ta, ta sai ở chỗ không nên ra tay quá tàn nhẫn với Lý sư huynh, suýt chút nữa hại hắn tổn thương đến gân mạch.”
Bắc Tịch lén xích lại gần, nắm lấy tay Nam Y một lần nữa, lo lắng nói.
Nam Y chạm vào cổ hắn khi hắn nói, dù sao với một chiếc cổ đầy máu thế này nàng cũng không nỡ ra tay, thế nên lại hất tay hắn ra, “Sai, ngươi sai ở chỗ ban đêm không về ngủ!!!”
Nếu không phải đi đêm không về ngủ, chạy đi mấy ngày không thấy bóng dáng đâu, thì nàng đã sớm nói cho hắn biết rồi.
“Nếu không phải ngươi đi ra ngoài nhiều ngày như vậy.”
Nam Y hé mắt nhìn hắn, không cần nói hết câu, Bắc Tịch đã rất chột dạ, đôi môi mỏng mím chặt, nhịn không nổi lại cầm lấy tay Nam Y nữa, bị hất ra cũng kiên trì nắm lại.
Hắn cúi đầu đi sát lại bên cạnh Nam Y, vốn định dựa người vào vai nàng, lại nhớ ra miệng mình đầy máy, cho dù vậy, cái tay kia vội vàng nắm lấy tay nàng, “Ta sai rồi.”
Hắn thấp giọng nói.
“Vậy ngày mai ngươi cùng ta đến xin lỗi.”
Nam Y lạnh lùng nhìn hắn, nàng quyết định sẽ xoay người rời đi nếu hắn còn cự tuyệt! Giữ không nổi cái kiểu này!
“Được, được, ta đi, người đừng giận.”
Bắc Tịch muốn ôm lấy lại nhưng lại không dám, sợ thân thể không sạch sẽ của mình sẽ lây bẩn cho nàng.
Cuối cùng vẫn là Nam Ynhìn ra, đưa tay ôm lấy eo hắn, ấn hắn vào trong lòng mình.
Ngửi thấy mùi máu tanh trên người mình, nàng nảy sinh một chút hối hận hiếm thấy, không nên xuống tay nặng như vậy, làm hắn bị thương.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Một giọng nói rầu rĩ truyền từ ngực đến.
Nam Y sờ hắn eo, nhỏ giọng đáp, “Được, về nhà.”
Hai luồng sáng biến mất giữa trời đêm.
Chờ đến khi bọn họ đi rồi, mới có một tiếng thở hổn hển vang lên, cả người ngã trên mắt đất.
Thích Ưu nghĩ, may mắn toàn bộ tâm trí của Nam Y đều đặt trên người Bắc Tịch, nếu không hắn trốn không thoát.
Nhìn về phía Thanh Vụ Sơn, bàn tay buông xuống của hắn nắm chặt, trong mắt lóe sáng.
Nam Y và Bắc Tịch cùng nhau trở về Thanh Vụ Sơn, cả đường vẫn còn tốt, vừa về đến Thanh Vụ Sơn chân tên này lập tức trở nên mềm nhũn bị thương nặng đến nỗi không đi được.
“Ta đi hỏi Phỉ Thuật xem có thuốc không?”
Bắc Tịch giữ chặt nàng, “Không cần phiền phức như vậy, nó sẽ tự khỏi, sư tôn có thể mang ta đi tắm không?”
Thiếu niên đau khổ ngẩng đầu lên nhìn nàng, Nam Y không thể từ chối hắn, “được, ta dẫn ngươi đi.”
Nhưng vừa đến linh tuyền, nàng lập tức hối hận.
Chỉ thấy Bắc Tịch vô cùng tùy ý cởi lớp áo ngoài bẩn thỉu ra, lộ ra làn ra trắng như tuyết bên trong, cũng không để ý Nam Y ở đây, cởi s.ạch sẽ phía dưới, một cơ thể trắng như tuyết, eo nhỏ thon chắc, hai chân thon dài thẳng tắp.
Nam Y:……
Này ai mà nhịn nổi?
Nhưng rất nhanh, Nam Y không còn tâm tư như vậy nữa.
Bởi vì nàng nhìn thấy, khi Bắc Tịch xoay người, trên ngực hiện rõ một bàn tay.
“Ngươi……”
Nam Y nói không nên lời.
Bắc Tịch cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy dấu tay kia, bỗng nhiên tinh thần cũng có chút sa sút, hai người đều cúi đầu không nói lời nào.
Cuối cùng vẫn là Nam Y kéo tay hắn trước, đưa một luồng linh lực vào miệng vết thương kia, “Ta giúp ngươi chữa thương.”
Bắc Tịch không rên một tiếng, chờ đến khi người làm xong, hắn mới bất ngờ nghiêng người ôm lấy Nam Y, “Lần sau không được vì người khác làm tổn thương ta.”
“Ai cũng có thể tổn thương ta, chỉ sư tôn là không được, bởi vì sư tôn tổn thương ta, ta sẽ rất buồn.”
Hắn khó chịu tựa vào cổ nàng nói, giọng điệu còn có chút khó chịu, thân thể mềm mại dưới bàn tay của Nam Y run nhè nhẹ.
Nam Y khẽ cười, cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, “Nếu ngươi không làm ngươi ta bị thương quá nặng, ta cũng không nỡ ra tay đả thương ngươi, sau này không thể ra tay quá nặng trước mặt người khác như vậy nữa.”
Lời này có điểm sai, đôi mắt Bắc Tịch khẽ động, dường như nghe hiểu cái gì đó, miệng cười rộ lên, còn vươn đầu lưỡi đỏ tươi lên trên da thịt mềm mại dưới thân.
“Vết thương còn đau không?”
Bắc Tịch nằm trong linh tuyền, linh khí nhàn nhạt lượn lờ xung quanh hắn, không có tác dụng quá nhiều.
“Đau.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Nam Y, nghiêm túc nói.
Dáng vẻ kia dường như thật sự rất đau, quả nhiên khiến Nam Y nổng lòng thương tiếc.
“Nếu ngươi không làm Lý Thanh Nguyên bị thương nặng như vậy, cũng không đến mức chọc ta tức giận.”
Nam Y nói lại một lần nữa, như muốn nói cho hắn biết, là do ngươi tự tìm, nhưng nét mặt vẫn mang theo chút hối hận.
Tin rằng nếu xảy ra một lần nữa, hắn làm Lý Thanh Nguyên bị thương nặng hơn nữa, nàng vẫn sẽ không đành lòng tổn thương hắn.
“Người tức giận vì ta đả thương Lý Thanh Nguyên sao?”
Đôi mắt trong trẻo như vậy, đang ngước lên nhìn nàng.
Môi Nam Y run rẩy, “Không, là vì ngươi rời đi, không có tin tức, ta không tìm thấy ngươi.”