Tiền Triều Cửu Công Chúa

Chương 11: Hạnh phúc thì thường rất ngắn ngủi



Đã 3 tháng trôi qua kể từ ngày thành hôn, gần đây chàng trở nên rất bận rộn, thường thường sẽ vùi mình tại thư phòng xử lý chính vụ đôi khi lại vào triều nhưng dù có bận rộn như thế nào chàng vẫn sẽ bồi ta dùng thiện.


Chàng coi đó là việc quan trọng nhất, một trượng phu phải luôn có mặt trong bữa ăn của gia đình.


Ta cũng không quá dính chàng, khi chàng bận xử lý chính vụ đôi khi ta cũng nghiên cứu các món tráng miệng thanh nhiệt giải độc khi thì phơi nắng ngoài Tĩnh hiên, sống cuộc sống tiêu chuẩn của của một vị phu nhân nhà quyền quí.


Số lượng ảnh vệ trong vương phủ ngày càng nhiều hơn nữa còn tuyển thêm rất nhiều " người hầu ".


Ta cũng từng hỏi chàng tại sao tự nhiên lại tăng cường nhiều người như vậy. Chàng vuốt tóc an ủi sự bất an trong lòng ta dịu dàng nói:" Ta sẽ tạo phản, cho nên mấy ngày này cực khổ cho nàng rồi".


Không khí trong vương phủ đúng thật sự có chút ngột ngạt, cảm giác như vô vàn đạo ánh mắt hướng về phía ta.


Việc chàng sắp làm là việc vô cùng nguy hiểm mà ta lại chính là điểm yếu của chàng, trước khi đại sự cáo thành thì bảo vệ điểm yếu ấy cũng là điều tất nhiên. Cho nên ta cũng đành phải nhịn lại cảm giác bức bách của mình xuống. Đợi một thời gian nữa có lẽ là ổn rồi.


Một buổi sáng nào đó, vẫn như thường ngày giường nệm bên cạnh đã không còn thân ảnh của người nào đó, cũng đã mất đi hơi ấm. Chàng đã vào triều từ sớm.


Sẵn tiện hôm nay ta mới nghĩ ra món ăn mới pha trộn giữa hương vị của Trầm Lưu Quốc và Phượng Quốc liền mang theo một số người hầu ra chợ mua nguyên liệu.


Trên đường đi ta nhìn thấy một tiểu thiếp đang bị trượng phu khi dễ, mắng chửi ở đầu phố. Điều ta sững sờ lại là khi nàng ngửng mặt lên, đó không phải nha hoàn Huân Y của ta sao? Sao nàng lại lưu lạc đến mức đường này? Hơn nữa Huân Y là nha hoàn phụ hoàng ban cho ta cũng là một trong số ảnh vệ của Phượng Quốc không có lý nào lại không đánh lại tên công tử kia được, trừ khi nàng có nỗi khổ riêng?


Ta nói vài lời với tên công tử kia, ra giá gấp 3 mua nàng về.


Sau khi trở về Huân Y cũng chỉ nói rằng võ công của nàng bị phế cho nên không thể chống trả lại được. Vậy là có Huân Y bên cạnh cũng coi như ta có thêm một người bạn thanh mai trúc mã, hợp tâm, hợp ý.


Chính sự trên triều ngày một căng thẳng, điển hình là việc hơn một nửa bá quan văn võ của tiền triều đã không còn nằm trong sự kiểm soát của Tề Thịnh. Vì sao hắn không nhờ sự giúp đỡ của Tề Quốc?


Vì Tề Quốc cũng trong hoàn cảnh không mấy khả quan, Trầm Lưu Quốc đột nhiên phái 3 vạn binh mã bắt đầu xâm lược chiếm đánh thành trì của Tề Quốc.


Cứ cách 3-4 ngày lại có một số ảnh vệ đến báo tin tức về tình trạng nơi chiến trường cho chàng, đôi khi còn có chính vụ của Trầm Lưu Quốc.


Ta nhận ra rằng chàng ở Trầm Lưu Quốc có địa vị không hề thấp và vị kia Hoàng đế Trầm Lưu cũng phải nhờ đến sự trợ giúp của chàng.


Chiến sự ngày một căng thẳng Tề Quốc liên tục thất thủ 2 thành trì còn 3 vạn đại quân của Trầm Lưu Quốc lại chỉ thiệt hại tầm 200 người???


Dường như ta đã hiểu vì sao một nước nhỏ như Trầm Lưu lại có thể sánh ngang với Phượng Quốc cường đại và Tề Quốc cường thế. Bày binh bố trận, tính toán khả năng đó chính là mưu lược, Trầm Lưu Quốc là mảnh đất nuôi dưỡng lên những mưu sĩ tài ba!!!


Tại chiến trường Trầm Lưu công thành đoạt đất, thì tại hoàng cung cũng có một Trầm Lưu Phụng Kỳ liên tiếp tất sát bức ép Tề Thịnh tiến thoái lưỡng nan. Thế lực trong triều bị chia làm 2 phe người Tề và phe công thần tiền triều trong đó cũng bao gồm một số đại tướng tiền triều mà Tề Thịnh vẫn chưa thể thay thế được.


Giang sơn nổi gió, thế sự ngày một biến động nhưng chàng vẫn luôn bảo bọc ta vô cùng chặt chẽ, thậm chí mấy ngày gần đây chàng cũng không cho ta ra ngoài nửa bước. Ta cũng biết là chàng lo lắng cho ta, sự chiếm hữu lại được thể hiện ra rõ ràng ngay lúc này, vậy cũng đành thôi haizzz chiều chàng vậy...


Một hôm Huân Y vô tình đánh vỡ một lọ hoa, là Tường Vi đỏ là loại hoa mà mẫu hậu ta thích nhất có chút hoài niệm, ta liền bước đến nhặt một cành hoa, nhưng xúc cảm trên tay lại có chút lạ. Là có khắc chữ? Lời hứa..... 2 năm?


Nói đến lời hứa 2 năm, vậy chắc là vị hôn thê cũ của ta Tề Thịnh? Cũng thật có bản lĩnh nha vậy mà còn có thể cài được người vào đây truyền tin. Ta cũng muốn xem xem hắn đây là đang làm gì?


Hôm sau và hôm sau nữa đã là loại hoa khác nhưng bên dưới cành hoa đều có khắc chữ. Lời hứa hai năm hẹn người tối mùng 3 Cẩm Tú Lâu? Hắn đây là muốn gặp ta? Gặp để làm gì nhờ ta xin Phụng Kỳ tha cho hắn chắc? Hay lại bảo ta đi hạ độc Phụng Kỳ rồi uyên ương hồ điệp với hắn? Nghĩ ta ngốc chắc, rõ ràng là bẫy còn lâu mới ta mới đi.


Vậy nên cái mảnh tin được truyền vô cùng công phu của hắn cũng bị ta ném ra sau đầu coi như chưa từng biết qua.


Nhưng mà điều ta không ngờ nhất, Huân Y cư nhiên lại là người của hắn, hôm ấy khi đang ngâm mình trong suối ngọc hai mắt lim dim thì lại nhận được mảnh giấy nhỏ của người phía sau.


Hôm nay là Huân Y hầu hạ ta tắm rửa thường thường sẽ là A Mai nữ ảnh vệ Phụng Kỳ phái đến bảo vệ ta nhưng mấy hôm trước nàng bị hắc y nhân đả thương vẫn đang trong trạng thái hồi phục không được chạm nước, nên Huân Y thay nàng hầu hạ ta.


Khi ta tắm đa số nam ám vệ đều sẽ đứng cách xa khu vực suối 20m còn nữ hầu sẽ ở bên ngoài màn trướng đó là mệnh lệnh của Phụng Kỳ và ta cũng vô cùng hài lòng với mệnh lệnh ấy. Đó cũng là lý do thời cơ phù hợp nhất để ra tay cũng chính là bây giờ.


Nàng đưa cho ta một mảnh giấy nhỏ trên đó viết Trầm Lưu Phụng Kỳ không đáng tin. Ta ngước mắt lên nhìn nàng nhỏ giọng hỏi:" Vì ".


Nàng lôi ra một cái khăn tay rồi chấm nước viết lên đó:" bởi vì hắn đang lừa người, sau khi người đi nô tỳ vẫn ở trong cung và cũng được hắn thu lưu, vào một tối khi nô tỳ nhìn thấy thân ảnh của một hắc y nhân từ Liễu Viên đi ra liền lén lút bám theo sau đó nô tỳ thấy người hắc y nhân gặp là Tề Thịnh mà giọng nói phát ta từ hắc y nhân lại là Trầm Lưu Phụng Kỳ, nô tỳ chỉ nghe được một chút đoạn đối thoại hắc y nhân nói " dùng xong rồi thì nên hoàn trả lại chủ nhân của nó đi" Tề Thịnh cười sảng khoái:'' cũng phải cảm ơn thứ này của huynh mới giúp ta 5 vạn đại quân không hao tổn chút nhân lực nào vẹn toàn tiến cung" sau đó nô tỳ bị phát hiện hắc y nhân truy đuổi nô tỳ sít sao, lãnh một kiếm trên vai nô tỳ đang lẩn trốn thì gặp Tề Thịnh khi hắn nhìn thấy khuôn mặt nô tỳ thì liền giúp nô tỳ đánh lạc hướng, cho nên lúc người gặp nô tỳ trên phố cũng là do hắn sắp đặt"


Một sự im lặng kéo dài, thấy ta im lặng Huân Y liền vạch vết thương trên vai làm minh chứng, vết thương sần sùi như vỏ cây chứ không phải vết sẹo do kiếm chém?, nàng thấy nghi hoặc của ta liền viết thêm:" Khi đó vì sợ hắn nghi hoặc nên nô tỳ đã giội nước sôi vào vết thương khiến nó trở thành vết bỏng do không cẩn thận, sự thật cũng chứng minh hắn vô cùng đa nghi hắn nhiều lần thử nô tỳ và khi nhìn thấy vết sẹo do bỏng của nô tỳ thì mới vơi bớt đi một chút. Thấy ở đó không còn an toàn nô tỳ xin hắn ban ơn cho nô tỳ được về quê nhà lấy chồng sinh con nên mới thoát được một kiếp nạn, sau đó nô tỳ gặp Tề Thịnh, hắn sắp đặt cho nô tỳ gặp người cũng không có bắt nô tỳ làm gì người nếu không nô tỳ cũng thà chết chứ không tổn hại người, xin người tin nô tỳ tất cả những chuyện trên đều là nô tỳ tận mắt chứng kiến, cho nên Trầm Lưu Phụng Kỳ không đáng tin, công chúa phải cảnh giác hắn".


Lại tiếp tục trầm lặng kéo dài, đáng nhẽ lúc này ta phải nên phản bác Huân Y, Phụng Kỳ là tướng công ta, ta nên tin tưởng chàng trong sạch. Nhưng lý trí lại phản bác trái tim ta vì hắc y nhân đó ta cũng đã từng gặp, và hắn cũng mang trên mình mùi bạc hà thanh mát chỉ thuộc về chàng....