Tiền Triều Cửu Công Chúa

Chương 2: Nổi giận vì lam nhan



Sau sự việc đó, ta khéo léo nhắc nhở phụ hoàng về việc canh phòng trong cung nên được gia tăng cùng với để thái y viện khám xem độc trong người ta là gì? Nhưng lại không khám ra được gì cả, hay có thể nói là do loại độc quá mạnh hoặc là căn bản, viên thuốc đó chả có gì?


Sự kiện hắc y nhân qua đi, một hôm khi ta tình cờ muốn đi Ngự Thiện Phòng nóng lòng muốn đi xem tay nghề của đầu bếp Tề Quốc mà phụ hoàng mới chiêu mộ. Ta thấy A Ninh nha hoàn của Liễu Viên từ ngự thiện phòng đi ra chắc là đã đến giờ ngọ thiện của chàng nhưng cái ta thấy lại khiến cho ta thật sự không thể nói nên lời đồ ăn của chàng lại chỉ có màn thầu và vài cọng rau cải. Thậm chí là có chút úa tàn? Ngự thiện phòng đang làm cái gì vậy thật sự là quá mất mặt Phượng Quốc ta dù gì chàng cũng là hoàng tử nha dù cho chàng có là con tin thì ức hiếp người như vậy cũng quá đáng quá rồi!!!


Kết quả thật sự khiến ta xấu hổ không thôi thật sự mất hết mặt mũi đi gặp chàng hoá ra từ trước đến nay Ngự Thiện Phòng luôn khi dễ chàng đồ ăn bữa có bữa không đa số đều là đồ cũ đồ thừa của vị quí nhân nào đó, không chỉ vậy đến nha hoàn trong phủ chàng cũng mặt mày cau có nói chuyện khó nghe, không một chút tôn ti trật tự không chút kính nể. Thậm chí đồ dùng trong mà bọn chúng cũng dám đánh cắp đem bán hoặc giữ làm của riêng???


Thật sự quá quắt quá lắm rồi hoá ra tất cả chỉ là làm trò cho ta xem. Khi ta thường hay đến đây chúng cư xử cung kính với chàng đồ ăn mỹ thực dâng lên không ngớt, hoá ra cũng chỉ là diễn trò? nếu ta không đến bọn chúng lại tiếp tục khi dễ chàng! Vậy mà chàng cũng không nói gì, lần nào ta đến cũng cười ngây ngốc ở Liễu Viên!!! Ta nghiến răng ken két:" Được được lắm Huân Y khởi giá Liễu Viên!!!"


Ta đi đến Liễu Viên trong cơn giận ngút trời, cả quãng đường đi càng nghĩ càng tức! Cả chủ cả tớ của cái Liễu Viên này đều khiến người ta giận sôi máu.


Đùng đùng đi đến, từ xa lại nhìn thấy thân ảnh thon dài vững chãi, làn áo trắng bay bay phiêu diêu xuất trần, liền cơn giận cũng xẹp đi một nửa...


Công tử ôn nhuận như ngọc quay lại bao dung dịu dàng mỉm cười nhìn ta, làm cho cơn giận ngay cả một nửa cũng lại xẹp lép nghẹn ở cổ họng cũng không cất nổi lời trách mắng. Haizzz đúng là nợ chàng, thôi gì cũng thôi hết đi.


Ta ở trong Viên của chàng chỉ chỉ trỏ trỏ càn quét hết tất cả những nô bộc, cung nữ không có qui tắc tống hết một lượt cho Dung ma ma giáo huấn lại phép tắc hầu hạ chủ tử.


Năm tháng cứ chầm chậm trôi qua ta lại vẫn như cũ mặt dầy mày dạn làm bạn với chàng như vậy cho đến năm ta 14 tuổi, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời ta được nhìn thấy người.


Đúng vậy là mẫu hậu người đã chịu gặp ta, trái lại với vẻ rối như tơ vò, ngượng ngùng cùng một chút xúc động của ta thì mẫu hậu lại phi thường... phẳng lặng.


Người chỉ đơn giản chầm chậm nói rằng:" ta là mẫu hậu của ngươi, từ hôm nay ban ngày vào Phượng Nghi cung học phép tắc, lễ nghi, phong phạm của một công chúa nên có". Đó là câu đầu tiên sau 14 năm mẫu hậu nói với ta.


Ta cũng thật thật thà thà theo mẫu hậu học phép tắc, lễ nghi, nữ giới và cả cầm kì thi hoạ. Vì muốn làm người vui cho nên ta luôn nỗ lực làm tròn tất cả những gì người dạy ta. Người muốn ta học cầm ta liền chỉ cần 1 tháng liền gảy được khúc " đông phong ác " mà người yêu thích nhất đến sư phụ cũng khen ta tư chất thông minh lĩnh hội được sâu sắc âm luật cùng vận dụng nó. Nhưng mẫu hậu vẫn không khen ta người chỉ thờ ơ liếc nhìn ta:" Chỉ như vậy mà đã kiêu ngạo, cũng thật sự không có tiền đồ".


Vậy là ta lại muốn chứng minh ta muốn mẫu hậu tự hào về ta rằng ta là nữ nhi của người là tài nữ cầm kì thi hoạ, tứ thư ngũ kinh, đến cả thuật cầm binh ta cũng đã từng học qua. Nhưng người vẫn chỉ mỉm cười nhìn ta, ánh mắt người nhìn ta nhưng lại giống như không nhìn ta giống như thơ thẩn, thờ ơ và lạnh nhạt, bóng dáng của ta sự kiêu ngạo, tài năng của ta lại không thể chạm đến đáy mắt người.


Những khi ta cảm thấy bất lực và mờ mịt như vậy ta luôn đến Liễu Viên dường như có một người ở nơi đó có thể an ủi động viên sưởi ấm trái tim ta. Đối với ta chàng là bạn cũng là ánh mặt trời sưởi ấm ta và có lẽ cũng là tình yêu.


Chàng luôn như vậy luôn ấm áp như ánh trăng sáng, tại sao lại là trăng mà không phải mặt trời? Bởi vì mặt trời quá chói loá quá nóng cháy quá rực rỡ cho nên chàng không phải chàng thanh thanh dịu dịu giống như ánh trăng soi sáng ta lại bao dung ta khiến ta trầm mê, khiến ta muốn với tới, khiến ta muốn chiếm giữ chàng.


Ngày ngày sau buổi học ta luôn len lén trốn đi một khoảng thời gian để gặp chàng, chàng vẫn mỉm cười khi thấy ta vẫn luôn quan tâm lo lắng cho ta, ta biết chàng nhìn thấy những vết thương do học đàn trên tay ta, hay những bước đi có chút bất thường vì do học vũ đạo và võ công nên bị thương mặc dù ta đã cố giấu chúng đi vì không muốn khiến chàng lo lắng, nhưng ta biết rằng chàng thấy!!!


Vì đôi mắt chàng lần đầu tiên trong đáy mắt có sự xót xa và không nỡ. Chàng luôn biết những vết thương mới và cũ chồng chất khi nông khi sâu khi mạnh khi nhẹ của ta nhưng chàng chưa bao giờ hỏi. Hai chúng ta đều thống nhất chung chung sống sống khờ khờ khạo khạo ta không hỏi rằng chàng có nhớ nhà nhớ mẫu phi, chàng cũng không hỏi ta về vết tích trên người ta. Đó là cách mà hai chúng ta chung sống trong khoảng thời gian 2 năm ấy.


Năm 986 Phượng Triều, đoàn sứ thần nước Tề cùng ngũ hoàng tử Tề Thịnh sang Phượng Quốc với mục đích liên hôn hoan hảo giữa hai nước.


Mẫu hậu triệu ta đến người chỉ nói với ta:" Trong yến tiệc chiêu đãi đoàn sứ thần Tề Quốc ngươi hiến vũ đi ". Lần đầu tiên trong những năm mẫu hậu gièn dũa ta, dạy bảo ta, ta lại kiên quyết cãi lời mẫu hậu nói:" con không muốn".


Người nhìn ta bằng ánh mắt ngỡ ngàng cùng với một chút chua xót? Người nhẹ nhàng nói:" Nếu ngươi không hiến vũ thì cũng đừng nhận ta làm mẫu hậu nữa, ta cũng không có nữ nhi không có tiền đồ như ngươi!!!"


Ta run rẩy, trái tim chợt đau xót, không phải ta không hiểu người muốn làm gì, người muốn ta hiến vũ rồi liên hôn với ngũ hoàng tử Tề Thịnh sang Tề quốc nơi đất khách quê người yên yên ổn ổn làm Vương Phi may mắn thì hoàng hậu, nhưng người thật sự không nghĩ đến cảm nhận của ta sao, người không nghĩ đến rằng ta không cam lòng sao. Ta còn có người ta thương nếu ta nghe lời mẫu hậu vậy chàng phải làm sao bây giờ?


Tính cách của chàng cam chịu như vậy, có cái gì cũng không nói ra chỉ biết giấu vào sâu trong tim, chỉ biết cười dịu dàng che lấp đi tất cả. Nếu ta đi chàng phải làm sao bây giờ? Nếu chàng lại bị khi dễ thì phải làm sao? Ai thay chàng phân xử? ai sẽ xót xa khi chàng y phục mỏng manh trong những ngày lạnh giá? ai sẽ bầu bạn tâm sự vơi đi những tháng ngày xa nhà xa mẫu phi?


Tất cả khí lực và sự quật cường của ta đều dùng trọn cho thời khắc này ta nhìn mẫu hậu bằng đôi mắt kiên định cùng với câu trả lời ứng với tiếng lòng của ta:" con hiểu người muốn làm gì nhưng CON KHÔNG MUỐN " chỉ một lần này thôi xin cho con được sống với đúng mong ước của bản thân:" XIN MẪU HẬU THÀNH TOÀN ".