Tiền Triều Cửu Công Chúa

Chương 6: Tấm màn mỏng của bí mật



Hahahaahahahahhaha tiếng cười của mẫu hậu xuyên suốt tẩm cung:" Phượng Triều ngươi còn có ngày này, nếu ngươi biết có ngày này chắc là ngươi sẽ vô cùng hối hận rằng ngày xưa đã dùng bao nhiêu ti bỉ bao nhiêu âm mưu để có được ta đi ".


Phụ hoàng chỉ khẽ gọi tên bà:" A Uyển, nàng vẫn là hận trẫm" Mẫu hậu kẽ nở một nụ cười:" Hận??? ngươi bây giờ còn chẳng xứng với một chữ hận của ta, tất cả những gì ngươi phải nhận hôm nay đều là do ta đòi lại công đạo cho chàng, đúng chỉ đơn giản là ngươi nợ chàng"


Bí mật tầng tầng lớp lớp được vạch lên khiến cho hai người đều máu tươi đầm đìa rốt cuộc là ai sai ai đúng? là ai tổn thương ai?


Năm đó phụ hoàng và mẫu hậu là thanh mai trúc mã người yêu mẫu hậu từ khi bà mới 10 tuổi nhưng mẫu hậu lại ái mộ nhị ca của phụ hoàng cũng là Phượng Huy năm đó 2 người từng thề hẹn ước nếu Phượng Huy làm vua thì nàng làm hoàng hậu còn chàng chỉ là vương người cũng sẽ là vương phi của chàng mãi mãi không rời một đôi tình lữ thề non hẹn biển.


Nhưng phụ hoàng lại không cam tâm vì cái gì mà nhị ca lại vừa có được ngôi vị thái tử lại vừa có được nàng? phụ hoàng không cam tâm người thổ lổ tình cảm với mẫu hậu nhưng bà lại không quan tâm người muốn dùng cả đời này yêu chiều bà hết mực nhưng chỉ nhận lại được câu:" Xin lỗi nhưng ta đã có phu quân rồi, cả đời này không phải chàng thì ta không lấy cũng sẽ không yêu ai khác ngoài chàng ".


Khởi nguồn của tất cả sai trái lại chính là tình yêu: " Hahaha hay cho đôi tình yêu quyến lữ, vì cớ gì, vì cái gì nhị ca ngươi từ nhỏ được yêu thương lại có ngôi vị thái tử, tất cả trải thảm sẵn cho ngươi đăng cơ, cớ gì cớ gì thậm chí ngươi cũng còn muốn cướp nàng khỏi ta? Được được là ngươi ép ta là ngươi ép ta".


Sau đó phụ hoàng liền xây dựng bè phái cướp ngôi đoạt vị ép chết nhị ca và cũng ép buộc mẫu hậu.


Ngày đó Phụ hoàng chiếm đoạt mẫu hậu vì yêu mà sinh hận cũng vì yêu mà sinh đau, người lại dùng cách thức tiêu cực nhất để yêu thương một người.


Dùng ép buộc, chiếm đoạt, giam giữ để mẫu hậu thuộc về mình. Mẫu hậu đã từng muốn chết người muốn đi theo Phượng Huy người muốn chết để đoàn tụ với chàng nhưng mẫu hậu lại phát hiện hóa ra người... mang thai với sự yêu thương đong đầy người nghĩ rằng đây là kết tinh tình yêu của người và Phượng Huy là kỉ vật duy nhất Phượng Huy để lại cho nàng.


Nhưng hiện thực đã chối bỏ tất cả, cái thai này đã 2 tháng cũng chính là lần mà phụ hoàng chiếm đoạt người.


Nghiệt ngã và đau khổ đấu tranh và giải thoát người đang do dự người ghét phụ hoàng nhưng sinh linh bé bỏng là không có tội nó là con nàng nó là cốt nhục của nàng, nàng không thể nhẫn tâm được, nhưng Phượng Triều hắn cũng không được như ý nguyện đâu hahaha. Tiếng cười sắc lạnh vang vọng cùng với một bí mật được che giấu tàn ác và tuyệt vọng.


Đúng vậy phụ hoàng luôn nhìn ta bằng ánh mắt yêu thương đan xen hối hận lại vô hạn yêu thương cưng chiều. Bởi vì lần đó người đã hạ độc trong chén canh với ý định giết chết ta....


Mẫu hậu mua chuộc thái y nói với phụ hoàng rằng thai nhi đã được 3 tháng, khiến phụ hoàng nhận định ta chính là nữ nhi của Phượng Huy. Cho nên người đã ra tay trong chén canh của mẫu hậu lại cũng làm cho mẫu tử ta súyt một xác hai mạng.


Nhìn sắc mặt cắt không còn giọt máu của mẫu hậu cùng với sinh mệnh như mành treo chuông, phụ hoàng liền hối hận.


Người điên cuồng triệu tập tất cả thái y viện mới cứu vớt được mạng của mẫu tử ta cũng đồng thời biết được sự thật mẫu hậu lừa người.


Cũng vì lý do đó, ta sinh ra cũng không có được một thân thể khoẻ mạnh như bao đứa trẻ khác.


Bức màn mỏng của bí mật được vén lên tất cả đều chỉ còn lại máu tươi đầm đìa sự thật phơi bày khiến cho 3 trái tim 3 con người cùng dòng máu cùng huyết thống nhưng lại chợt trở nên xa cách lạnh lẽo.


Người đàn ông đã giết người bà thương, cưỡng bức bà tại sao không hận cho được đó là lý do nợ máu cũng nên trả bằng máu.


Bà hạ độc phụ hoàng khiến cho người dần dần yếu đi, cướp đi ngôi vị cửu ngũ chí tôn của người để đòi lại công đạo cho Phượng Huy.


Sự thật trần trụi bị phơi bày Phụ hoàng hé miệng thở dốc dường như là bất lực cùng với yêu thương, đúng vậy cho đến bây giờ người cũng chưa từng hận mẫu hậu, là " chưa từng hận ".


Phụ hoàng nhẹ nhàng thở hắt ra dường như buông bỏ cho chính mình cũng buông bỏ cho chính mẫu hậu:" Nàng hỏi ta có hối hận không, ta nói ta chưa từng hối hận vì đã lấy nàng".


Một tiếng cười thánh thót vang lên:" Hahaha ngay cả việc ngươi mất đi ngôi vị cửu ngũ chí tôn hay một thân bệnh trạng của ngươi cũng là do ta hạ độc?".


Phụ hoàng nhẹ nhàng nói:" Không hối hận,có giang sơn này nhưng lại thua mất nàng vậy ta cần giang sơn này để làm gì? "


Một câu nói bâng quâng nhẹ nhàng nhưng lại được thốt ra từ miệng của quân vương Phượng Quốc là người đứng trên vạn người ngạo nghễ mở rộng bờ cõi phát triển Phượng quốc đến ngày nay nhưng lại bâng quâng buông bỏ " giang sơn này ta lại chỉ yêu mỹ nhân ".


Một nụ cười chua chát hiện lên trên đôi môi mẫu hậu dường như người cũng đã rất mệt mỏi yêu yêu hận hận đến khi nào mới hết ai đúng ai sai cũng không còn quan trọng nữa!


Một mồi lửa châm ngòi, cháy rực Kim Loan Điện.


Thân ảnh mẫu hậu cùng phụ hoàng mờ mờ ảo ảo trong khói lửa, ánh mắt bà lần đầu tiên hiện lên sự nhu tình yêu thương mềm yếu người nhẹ nhàng nói:" Phượng Triều nếu có kiếp sau ta sẽ tránh xa ngươi thật xa thật xa....".


Phụ hoàng nở một nụ cười mãn nguyện lần đầu tiên trong cuộc đời ta lại thấy người cười ngây ngô đến vậy nơi khóe mắt hoàn toàn chứa đọng yêu thương và thoả mãn.


Tất cả chôn vùi trong biển lửa Kim Loan điện, phụ hoàng, mẫu hậu và cả cửu công chúa Phượng Như Ca.