Mọi người nhìn chằm chằm các tiên sư bay tới bay lui trên trời, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ. Triệu Liễu Diệp đứng ở bên cạnh Hòa Thuận, nhẹ nhàng nói: "Hòa Thuận, ngươi nói xem tiên sư bọn họ có thu nhận đệ tử không, ta thật sự cũng muốn giống như bọn họ tự do bay lượn trên trời."
Hòa Thuận cũng cảm thán nói: "Đúng vậy, cũng không biết như thế nào mới tu thành tiên nhân nữa. Hay là ngươi ra sức một chút, hái nhiều Khôn Thọ Quả vào rồi cầu Nguyên Chân tiên sư thu ngươi làm đồ đệ ấy."
Nghe vậy Triệu Liễu Diệp buồn bã thở dài một tiếng: "Ta không một chút nào muốn về nhà cả, cho dù mang 100 lượng vàng về nhà cũng sẽ bị ca ca mang đi đánh bạc. Ta không muốn bị người thân đem đi bán một lần nào nữa, cho dù tiên sư không thu đồ đệ, chỉ làm nô tỳ ta cũng nguyện ý."
Hòa Thuận liền vỗ vỗ bả vai của nàng, cổ vũ nói: " Ngươi yên tâm đi, đợi sự việc xong xuôi ngươi cứ tìm Nguyên Chân tiên sư mà cầu thử xem. Nếu thật sự không được cũng không sao, ngươi có thể tìm một thành trấn nhỏ, chính mình mua một căn nhà ở đó sinh sống, cũng không sợ ai bán ngươi đi nữa."
"Này, hai ngươi đứng ở đó tán gẫu cái gì, mau lại đây giúp đỡ đi" Cô nương nom lớn tuổi nhất có vết sẹo trên mặt gọi là Quế Tỷ, khi biết được Lâm Hoà Thuận không phải quản sự mà cũng như các nàng thì chiếm luôn chức vị đội trưởng, ỷ mình là người lớn nhất ở đây, lại xuất thân nô tỳ từ phủ giàu có mà luôn hô to gọi nhỏ.
"Đi thôi." Hòa Thuận liền kéo Triệu Liễu Diệp nhanh nhẹn chạy tới, nghe theo lời Quế tỷ không phải vì nàng sợ mà chủ yếu là nhỡ ầm ĩ sẽ chọc tới Nguyên Chân Tử hắn sẽ mất vui.
Lều vải của nhóm Hoà Thuận đều được dựng xong cả, Hòa Thuận nghĩ nấu ít đồ ăn lót dạ nhưng tiên sư bọn họ chê quá phiền toái, lại chả có dụng cụ làm bếp thành ra vẫn là mỗi người ăn một viên tích cốc đan.
Sợ các nàng không biết Khôn Thọ quả trông như thế nào, bên phía các tiên sư phát cho mỗi người một bản vẽ, nhìn sơ qua thì đó là một loại cây có lá tròn màu xanh lục và quả màu đỏ tím treo trên đỉnh.
Mọi người cứ như vậy liền ở luôn ngoài cốc, mỗi ngày trừ ngủ chính là trố mắt ra nhìn pháp bảo bay tới bay lui đầy trời.
Hòa Thuận chờ đợi mà trong lòng nóng như lửa đốt, nàng muốn tìm Tiêu Vân Tử hỏi thăm một chút khi nào mới có thể nhập cốc nhưng lại tìm mãi không thấy người đâu.
Lúc mới tới Nguyên Chân Tử có phái mười đạo sĩ bảo vệ bọn họ, nhưng đám người đó ai nấy đều hờ hững không có vẻ quan tâm gì cả nên nàng cũng không nghe ngóng được thêm sự tình.
Chỉ là quan sát nhiều ngày Hòa Thuận rốt cuộc phát hiện ra mang theo nữ hài tới không chỉ có Nguyên Chân Tử mà còn xuất hiện rất nhiều đạo sĩ khác. Nhóm đến sau cũng tự chia một địa bàn cho mình rồi đem đám nữ hài nhốt như phạm nhân ở trong, không cho phép đi lại tự do như các nàng.
Đợi qua 13 ngày, Hòa Thuận trong lòng phi thường buồn bực. Lúc nào nhập cốc cũng không biết, mà Quế tỷ kia thì cứ luôn tự tìm tới phiền toái, nàng ta còn mang theo mấy nô tỳ khác, sắp tưởng mình thành lão đại đến nơi rồi.
Hôm nay nàng ta từ sáng sớm đã chạy tới, định thử hỏi đạo sĩ canh giữ bọn họ nữa cơ.
Lúc ra khỏi lều vải, Lâm Hoà Thuận liền nhìn thấy Nguyên Chân Tử mang theo Thành Côn Tử đúng lúc bay xuống. Nàng định đi tới thì trông thấy mười đạo sĩ đều tiến lên đứng ở nơi đó nói chuyện. Lâm Hoà Thuận vốn định đợi họ nói xong mới đi qua nhưng ai dè sau đó mười đạo sĩ đi ra ngoài lều hét lớn với mọi người làm tất cả mọi người xếp hàng trước mặt Nguyên Chân Tử, chờ hắn mở miệng sai bảo.
Hòa Thuận nhìn qua phía khác cũng thấy mọi người đều tập hợp lại, nàng bắt đầu khẩn trương, xem ra đã đến giờ nhập cốc(1).
Nguyên Chân Tử không có nói quá nhiều, Hòa Thuận để ý tới trên mặt của hắn còn mang theo một chút mệt mỏi: "Hôm nay là ngày các ngươi nhập cốc, trong cốc sẽ có một chút dã thú, ta sẽ phái đệ tử của ta bảo hộ các ngươi. Kỳ kết quả(2) chỉ có bảy ngày, hai người sẽ lập thành một tổ, được rồi, xuất phát đi."
Mọi người ý thức chia thành hai đội rồi bắt đầu tản ra, Triệu Liễu Diệp nhẹ nhàng kéo tay Hoà Thuận, Hoà Thuận chỉ nhìn nàng gật đầu cười.
Mỗi đội sẽ có một đạo sĩ đi trước dẫn đầu. Ban lúc Hoà Thuận thấy Tiêu Vân Tử chung đội với Quế tỷ thì cảm thấy hơi thất vọng. Triệu Liễu Diệp cũng thấp giọng nói:"Thật đáng tiếc cho Tiêu Vân Tử, gặp phải Quế tỷ."
"Hừ." Cách bọn họ không xa có một đạo sĩ da tái nhợt, mắt hình tam giác nặng nề hừ một tiếng.
Nghe vậy Hoà Thuận cùng Triệu Liễu Diệp vội vàng cúi đầu, đạo sĩ kia tên gọi Thành Dương Tử, bình thường đối với các nàng lạnh nhạt thờ ờ, ai nghĩ đến hắn ta lại đi tới trước mặt họ, lạnh lùng nói: "Còn đứng đó làm gì, đi theo ta."
Hoà Thuận bỗng cảm thấy bi ai làm sao, nàng theo loại người lãnh diện băng nhân(3) như thế này chắc chắn cuộc sống không dễ chịu gì. Mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài kéo Triệu Liễu Diệp đi theo Thành Dương Tử.
Mọi người đều tập trung tại cốc khẩu, trừ nhóm đạo sĩ lớn. Trong đám đông mặc y phục sặc sỡ, có một đám người nhìn rất là đặc biệt.
20 đến 30 nữ tử mặc sa mỏng quyến rũ, đứng đằng sau là một nam tử thậm chí còn đẹp hơn. Nam tử đó theo từng cử chỉ mà toát lên vẻ nữ tính nhưng khuôn mặt lại rất điển trai, hắn ta trang điểm cầu kì như phụ nữ, khoác lên người một chiếc áo dài thêu hoa đỏ khiến người khác nhìn cảm thấy không thoải mái chút nào.
Nam tử đó duỗi móng tay dài màu đỏ ra hiệu trước mặt một vị đạo sĩ thoạt nhìn có chức vị cao chỉ chỉ gì đó. Hoà Thuận đoán rằng hắn ta hẳn có thân phận đặc biệt vì nàng thấy Nguyên Chân Tử lúc này đang ngoan ngoãn đứng sau mấy đạo sĩ khác không hề nhúc nhích.
Nam tử kiều diễm đặt ngón tay lên bờ môi đỏ mọng của mình, giả vờ ôn nhu nói một tiếng: "Hư Thanh Tử, ngươi cũng thật tàn nhẫn quá đi, chỉ là mấy trái Khôn Thọ quả thôi, sao lại phải hung dữ như vậy. Cùng lắm thì theo quy tắc cũ mà làm, người của Thanh Phong Các đi trước."
Nói xong hắn ta còn không quên nháy mắt với Hư Thanh Tử khiến tất cả đạo sĩ phía đối diện đều cảm thấy hết sức buồn nôn. Nhưng Hư Thanh Tử vẫn giữ được tâm thái bình tĩnh không hề dao động, hắn chỉ lễ phép đáp: "Vậy phiền cho Tu Nguyệt công tử chờ một lát."
Tu Nguyệt công tử làm bộ buồn bã thần thương với Hư Thanh Tử, dịu dàng nói: "Ngươi muốn ta chờ bao lâu đều được, ta đây nghe lời ngươi."
Lời này vừa dứt Hư Thanh Tử cũng chịu đựng không nổi đành nhanh chóng mang theo các đệ tử rất nhanh thoát khỏi Tu Nguyệt công tử này.
Hoà Thuận cố nén lại buồn nôn, thấp giọng nói với Triệu Liễu Diệp: "Hai chữ Tu Nguyệt này thực xứng với nghĩa của nó nha, mặt trăng cũng phải xấu hổ tới chết."
Triệu Liễu Diệp lặng lẽ: "Ta cũng là lần đầu tiên thấy qua nam nhân dạng này, nghe nói bên trong hoàng cung mấy người gọi là công công thái giám cũng bất nam bất nữ như vậy."
Hoà Thuận kinh ngạc liếc nàng một cái: "Không nghĩ tới ngươi cũng biết loại chuyện này."
Triệu Liễu Diệp đỏ mặt vội nói, "Ta, ta là vô ý nghe thấy ca ca với bằng hữu hắn nói chuyện phiếm lúc đang uống rượu."
"Hai người các ngươi nhanh lên." Thành Dương Tử xoay người lạnh lùng khiển trách một câu đem hai nàng sợ tới mức không nói nên lời, yên lặng đi theo sau lưng hắn chuẩn bị theo Hư Thanh Tử an bài tiến vào sơn cốc.
Khi đó Hoà Thuận mới nhận ra rằng lớp sương mù mỏng ở lối vào sơn cốc đã biến mất để lộ ra một con đường đất mỏng, hai người họ đi theo Thành Dương Tử vào sơn cốc, dọc theo con đường đất.
Trong cốc có rất nhiều hoa cỏ dại, những cây cao chót vót đã mọc hàng trăm nghìn năm chiếu thẳng tắp lên trời, che khuất phần lớn ánh nắng, chỉ có một mảnh ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt đất từ khe nứt trên mặt đất.
Do thời gian đã lâu mà những dây leo dày như cánh tay leo khắp thân cây cùng nhiều loại thực vật ký sinh mọc trên cành cây rậm rạp, hầu hết Hoà Thuận chưa từng thấy trước đây. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một con thỏ rừng sợ hãi nhảy ra khỏi bãi cỏ, hoặc vài con chim lạ với bộ lông sáng bay ra khỏi bụi rậm.
Hoà Thuận nhìn ngó xung quanh, ngoại trừ thỉnh thoảng có chim bay và động vật ăn cỏ chạy trốn, không còn có ai tiến vào trước mặt họ.
Mới tiến vào sơn cốc một hồi liền đã không thấy đường đâu, hoàn toàn dựa vào Thành Dương Tử ở phía trước khai đạo. Hòa Thuận nhìn nhìn hướng mặt trời mọc trên cao, nàng lặng lẽ nhớ kỹ phương hướng đi vào cốc.
Sau khi vào trong cốc một ngày, ngoại trừ Triệu Liễu Diệp suýt chút nữa giẫm phải rắn thì không có nguy hiểm gì.
Ban đêm Thành Dương Tử cũng không ép bọn họ vội vàng lên đường mà chỉ tìm một chỗ tương đối bằng phẳng để nghỉ ngơi.
Ngồi bên đống lửa Hoà Thuận lấy hết can đảm để hỏi hắn ta mới biết rằng phải đi bộ tận một ngày mới tơi được nơi trồng Khôn Thọ quả.
Trước khi nhập cốc, mỗi cô nương đều được phát cho một chiếc bình sứ đựng mười lăm viên tịch cốc đan, cũng không quản họ có dùng hay không. Sau đó họ còn được tặng một cây chùy thủ cùng với bao da để tự vệ.
Khi lần đầu lấy được chuỳ thủ, Lâm Hoà Thuận nghĩ mình sẽ gặp phải một con ác thú hung dữ nhưng mãi nàng chả thấy gì. Triệu Liễu Diệp không quan tâm lắm thì dựa vào Hoà Thuận ngủ thiếp đi.
Hòa Thuận cũng không dám cứ như vậy ngủ như chết, nàng vẫn nhớ Không Trần ngày đó đã nói không dễ gì tìm được Khôn Thọ quả. Mặc dù có Thành Dương Tử gác đêm, nàng cũng chỉ dám chợp mắt một hồi, vừa có gió thổi cỏ lay liền sẽ giật mình tỉnh lại.
Một đêm vô sự, ngày hôm sau mọi người lại hướng mục đích xuất phát.
Càng đi sâu vào trong, cây cối càng cao và dày đặc, và những loài động vật Hoà Thuận gặp phải không còn là thỏ rừng, hươu sika hay những loài tương tự nữa.
Đi tới chạng vạng nghỉ ngơi lúc, Thành Dương Tử đã giết được hai con hổ, một con báo và một con trăn khổng lồ. Dù chỉ tay không giết chết thú nhưng Hoà Thuận cùng Triệu Liễu Diệp vẫn hét lên vì sợ hãi.
Buổi tối ở bên đống lửa, Triệu Liễu Diệp vẫn khóc không ngừng. Hòa Thuận cũng rất sợ thế nhưng nàng có thật lớn tâm nguyện ủng hộ, đành phải không ngừng an ủi Triệu Liễu Diệp khi hái được quả còn xin Nguyên Chân tiên sư thu làm độ đệ, nàng ta không nên khóc nữa.
Trong khoảng thời gian này Trình Dương Tử không nói lời nào chỉ là lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nghe được Hoà Thuận nói rằng Triệu Liễu Diệp sau khi thu hoạch Khôn Thọ quả sẽ cầu xin Nguyên Chân thu làm đồ đệ, hắn ta đột nhiên cười lạnh.
Hoà Thuận lúc đó vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trình Dương Tử cười, đột nhiên cũng cảm thấy ớn lạnh khắp cơ thể, cảm giác bất an mà nàng cảm thấy kể từ khi bước vào trong cốc trở nên rõ ràng hơn.
Nàng nhìn chằm chằm Thành Dương Tử với ánh mắt kinh hãi và nghi ngờ, Thành Dương Tử đứng bên đống lửa cũng lạnh lùng nhìn nàng với vẻ mặt khinh thường.
Hòa Thuận ánh mắt chậm rãi biến thành thẳng định, cắn cắn môi hung hăng trừng Thành Dương Tử một cái, liền quay đầu không ở để ý tới hắn nữa.
Thành Dương Tử lạnh lùng cười, dùng âm thanh lạnh như băng sương nói câu: "Các ngươi bắt lấy được Khôn Thọ quả tự nhiên sẽ có được thứ mình muốn, nếu như lấy không được, hừ."