Tiên Trúc

Chương 27: Cuồng lang đoàn



Edit: MNMC

Hai ngày sau, Hoà Thuận theo Ông Bá đến vực núi Lạc Dương. Nàng không muốn mua khôi giáp, một là vì tất cả cửa hàng bán khôi giáp ở Phong Vô thành đều dành cho tu sĩ, hai là nàng không có tiền cũng chả dùng đến, đành thủ công lấy hai mảnh mai rùa nhét vào trong áo trước ngực và sau lưng.

Vũ khí chính của Hoà Thuận là 2 cây đoản kiếm, một treo bên hông, một buộc vào bắp chân. Ngoài ra nàng còn mang theo dẫn linh găng không rời dù nó chỉ có tác dụng mở túi trữ vật và kết giới ở nhà.

Ông Bá không mang Hòa Thuận ngồi pháp khí bay trực tiếp mà hai người một trước một sau đi bộ ra cổng tây, đi thêm một giờ nữa thì đến bên ngoài vực.

Vực núi Lạc Dương là một hẻm núi ngầm, đứng bên rìa có thể nhìn thấy cây cối rậm rạp cao chót vót. Con đường đi vào bên trong tương đối dốc, đương nhiên cũng có tu sĩ tự cho mình tu vi cao, cầm pháp bảo trực tiếp bay vào.

Có rất nhiều tu sĩ tụ tập bên ngoài vực núi, phần lớn họ đều muốn mời vài người cùng đi chung. Ông Bá quen khá nhiều người nhưng chủ yếu toàn hành động một mình. Lần này, ông ta chỉ chào hỏi mấy người quen rồi cùng Hoà Thuận đi xuống dốc.

Rừng cây khe núi cổ xưa này cũng na ná như nhau, đều có cây cao chọc trời, ma trùng mãnh thú. Lần này, hai người bọn họ chẳng qua dự định nhặt nhạnh tí đồ cho nên chỉ tìm con mồi bị người khác vứt bỏ ở phạm vi tương đối an toàn.

Ngày đầu tiên thu hoạch chẳng ra gì, đến một con mồi cũng không gặp được. Ngược lại, Hoà Thuận may mắn tìm thấy một ổ trứng gà xương đen trong đống bụi rậm, tổng cộng có bốn quả trứng có thể bán được tám mươi hạt linh châu. Ông Bá không thể mang đi mang lại nhiều lần nên nhờ Hoà Thuận cắt cây gai tê liệt và mang trứng đi.

Một nhánh gai làm tê liệt này dày bằng ngón tay nhưng chỉ những gai nhỏ trên đó mới hữu ích. Lấy gai ra dùng lửa nhỏ đun từ từ trong vòng bảy ngày là thu được vài giọt nọc độc. Nó có thể áp dụng cho vũ khí và tạm thời làm tê liệt ma thú loại nhỏ khiến chúng mất khả năng hoạt động.



Một vài giọt tê liệt cũng sẽ mất vài kg gai tê liệt, hơn hết chỉ tác dụng với ma thú loại nhỏ, vì vậy người bình thường ít ai sẽ làm chuyện vô dụng này.

Ông Bá là Trúc Cơ Kỳ nên sớm có thể tích cốc, chả biết thế nào lại hay ăn cơm thành quen. Đi tới nơi này cũng không chịu ăn tích cốc đan, ông ta sai Hoà Thuận một bên chặt gai tê liệt, còn mình chuẩn bị lửa nướng thịt. Hòa Thuận cũng không quản hắn, đợi được thịt chín mới đem gai tê liệt vào túi trữ vật rồi ngồi xuống, không khách sáo nhặt miếng thịt khô lên ăn.

"Lát nữa ta dẫn ngươi ra bờ sông xem một chút, bắt vài con rùa đen mang về." Ông Bá cắn miếng thịt hai lần một hồi phân phó cho Lâm Hoà Thuận.

"Rùa đen?" Cứ nhắc tới loại này đầu Lâm Hoà Thuận liền bắt đầu choáng váng. Rùa đen trên lưng có một tầng dày hắc giáp, tầng hắc giáp kia có thể dùng để luyện hóa một ít bao cổ tay. Chính là lúc xử lý sẽ có mùi tanh khủng khiếp, thịt cũng không thể ăn. Nàng vội vàng nói: "Ông Bá, rùa đen không dễ bắt, bán cũng không được bao nhiêu, thật lãng phí thời gian."

"Lãng phí cái gì, tối nay chúng ta liền ở lại bờ sông này. Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nói như thế nào cũng là tiền, ta đi bắt cá, ngươi đi đào hắc giáp đi." Ông Bá thái độ đến là kiên quyết, Hòa Thuận cũng không dám nói gì.

Ăn xong thịt khô, Hòa Thuận liền theo Ông Bá đi tới khe suối của Lạc Dương vực. Suối không sâu lắm, chỉ đến đầu gối. Có rất nhiều rùa đen đang bơi trong đó, Ông Bá lấy ra một cây thương rồi đứng trên tảng đá lớn ném vào con rùa.

Hòa Thuận không cần nhìn cũng biết tay nghề Ông Bá rất chuẩn, vì mỗi lần trở về ông ta đều mang theo hàng trăm chục con rùa đen. Tất cả đều ném cho Hoà Thuận xử lý, sau khi xử lý hàng đống như vậy thì Lâm Hoà Thuận đứng cách xa trăm mét vẫn còn ngửi thấy mùi trên người nàng.

Quả nhiên rùa đen lần lượt bị ném lên bờ. Hoà Thuận khẽ thở dài, không còn cách nào khác đành rút đoản đao buộc ở chân ra bắt đầu xử lý đống rùa này.

Xử lý một hồi, Hòa Thuận đột nhiên cảnh giác. Ở một nơi đầy ma thú như vậy, số lượng tàn sát lại lớn, liệu mùi máu có thu hút những con ma thú khác tới không?

Nàng ngừng tay đứng lên vừa định nhắc nhở Ông Bá liền nghe đến bụi cây phía sau không xa, sau đó cảm thấy một trận gió nhào tới sau đầu. Nàng không kịp quay đầu lại, ngay lập tức lăn sang một bên.

Một con sói hoang lông trắng cao khoảng nửa người bay lên không trung, sau khi đứng yên tại chỗ, nó nhe răng trừng mắt nhìn nàng. Tiếp đến bốn con sói hoang từ trong bụi rậm chui ra, một con đi tới đống rùa đen ngửi ngửi, không chút hứng thú nhìn chằm chằm Lâm Hoà Thuận.

Hoà Thuận vội vàng nhìn vào dòng suối, lòng chùng xuống, Ông Bá đã biến mất. Sói trắng chỉ là nhị cấp ma thú, thế nhưng chúng đều là đoàn thể hoạt động, một người tu sĩ bình thường sẽ không muốn trực tiếp giao thủ với chúng.

Hòa Thuận chậm rãi đứng lên, rút ra đoản kiếm trên người. Nàng từ từ lui về phía dòng suối, nàng lùi một bước, bầy sói lại tiến một bước. Hoà Thuận không khỏi giật mình, Ông Bá không biết trốn đâu rồi, với khả năng nhỏ bé của nàng chắc chắn không thể trốn thoát.



Cuối cùng con sói dẫn đầu lao về phía nàng trước, những con sói hoang khác cũng chực chờ hành động. Hoà Thuận đầu óc trống rỗng, chỉ biết nắm chặt đoản kiếm trong tay nhìn chằm chằm con sói đang lao tới.

"Rắc." Ngay khi cái miệng đầy răng nanh chuẩn bị cắn vào Hoà Thuận, một thanh loan đao không biết từ đâu bay ra thuận thế cắt đứt nửa đầu con sói.

Con sói kia ngã xuống đất, mấy con còn lại cảnh giác nhìn xung quanh. Lưỡi kiếm đã bay đi, xung quanh lại im lặng, chỉ còn Lâm Hoà Thuận và đám sói đối mặt với nhau.

Thấy vậy nàng không khỏi phẫn nộ, đao kia chính là pháp khí của Ông Bá. Ông Bá là người từng trải, sao có thể không biết xử lý rùa đen ở đây sẽ thu hút ma thú tới. Đây rõ ràng là muốn dùng nàng làm mồi săn giết quái, chỉ là nàng không hiểu sao Ông Bá lại ra đòn sát thủ như vậy, trong khi nàng chưa từng đắc tội ông ta.

Lại có thêm hai con sói hướng Hòa Thuận tiến công, hai con còn lại đứng ở một bên nhìn xung quanh. Lần này Ông Bá

không lập tức xuất thủ, Hòa Thuận đành phải cầm đoản kiếm bắt đầu chống trả. Sói hoang phi thường cảnh giác, nhìn thấy Hòa Thuận dùng kiếm chặn qua đây lập tức tránh đi, còn thuận tiện vươn móng vuốt trảo cào nàng một phen.

Giữa lúc Hòa Thuận và hai con sói dây dưa, Ông Bá lại ở trong bóng tối thả ra loan đao chém đứt cảnh giác đám sói. Hoà Thuận đã làm việc chăm chỉ hơn một năm nay, thể chất của nàng được cải thiện rất nhiều.

Nàng tránh được mấy lần công kích, nhưng vẫn bị trầy xước một chút, đao trong tay chém vào thân thể con sói mấy nhát, nhưng loại đoản đao bình thường này lại đối với lông sói là vô dụng.

Ngực Hoà Thuận đã bị móng vuốt nặng nề chộp lấy. May mắn thay, mai rùa được đặt bên trong quần áo nên nàng không sao. Hoà Thuận thoát khỏi đòn chí mạng nhưng lại bị cắn nặng vào vai. Cơn đau gần như khiến nàng ngất đi, nàng cố cắn chặt lưỡi để tỉnh táo lại.

Tránh voi chẳng xấu mặt nào, nàng quay người liền hướng rừng cây chạy đi. Ba con sói trắng toàn bộ tập trung hướng về phía nàng chạy tới. Lâm Hoà Thuận tiếp tục chạy nhưng sao nhanh bằng đám sói, khi một con trong đó chuẩn bị nhào vào cắn nàng thì loan đao của Ông Bá lại xuất hiện, chém chết cả ba con.

Nhìn thấy toàn bộ sói trắng bị giết chết, Ông Bá mới từ chỗ ẩn nấp chạy ra, cực kỳ hứng thú chạy đến đám thi thể sói phía trước kiểm tra.

Hắn cũng minh bạch mau chóng thu thập không lại để mùi máu dẫn tới ma thú khác, nhanh nhẹn mang thi thể sói trắng vào túi trữ vật. Hòa Thuận che vết thương trên vai mắt lạnh nhìn hắn, đợi hắn toàn thu thập xong mới phẫn nộ nói: "Ông Bá, ngươi là cố ý đem cuồng lang dẫn tới đi."

Ông Bá không trả lời nàng, mà bình tĩnh nói: "Mau băng bó vết thương, đừng để mùi máu thu hút ma thú. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi mùi máu ở đây quá nồng."



Hoà Thuận tức giận mắng: "Ngươi nằm mơ, ta sẽ không đi theo ngươi. Đi theo ngươi để ngươi lấy ta làm mồi cho ma thú ăn chắc?"

"Ai nói ta cố ý để ngươi làm mồi nhử? Chẳng qua ta cũng mới biết sói xuất hiện giống ngươi. Ta không trốn đi tìm cơ hội săn sói thì chúng ta chỉ có nước chạy trốn. Da và xương của chúng có công dụng rất tốt hơn nữa đều bán được với giá cao. Lần này bỏ chạy thì đến không công à."Ông Bá hiên ngang lẫm liệt nói, một bộ bộ dáng toàn là vì chúng ta.

Hòa Thuận sẽ không đơn giản tin tưởng hắn như vậy. Ngẫm lại dù sao nàng cũng không có kinh nghiệm, nàng là một phàm nhân ở trong mắt tu sĩ giống như một con kiến lại dám theo hắn tới nơi này chịu chết. Phàm nhân bị lợi dụng sẽ tốt hơn, chết cũng không ai biết.

"Đa tạ Ông Bá ưu ái, Hoà Thuận cũng không dám ảnh hưởng ngươi. Cứ mặc kệ, sống chết tùy trời đi, Ông Bá ngươi đừng lo lắng." Chỉ có những kẻ ngốc mới đi theo ngươi.

"Hừ, không biết tốt xấu, không có ta ngươi sớm muộn gì cũng phải chết ở chỗ này." Ông Bá nặng nề hừ một tiếng uy hiếp.

Hòa Thuận khôi phục yên ổn, bình tĩnh nói: "Như vậy cũng không cần ngươi bận tâm, một năm này chung sống phân cùng nhau, ngươi để ta tự sinh tự diệt đi."

Ông Bá do dự một lúc, hắn là muốn dùng vũ lực bắt Hoà Thuận nhưng lại sợ người quen nhìn thấy mình dùng người phàm mồi nhử săn ma thú. Nếu bị tu sĩ biết được chuyện này thì thật mất mặt, không bằng giết nàng đi.

Hắn vừa định ra tay liền cảm giác có mấy sợi thần thức xẹt qua. Phụ cận có tu sĩ khác xuất hiện, đang dùng thần thức tra xét tình huống chung quanh. Ông Bá không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ cuộc, bỏ lại Heshun rồi bay đi không nói một lời.

Ngay khi Ông Bá biến mất, Hòa Thuận liền ngồi sững trên đất. Vừa rồi nàng đã cảm thấy cỗ sát khí từ ông ta, thực sự là cửu tử nhất sinh.