Hôm nay Túy Tiên Lâu như cũ khách quý đông như trẩy hội, ông chủ thậm chí còn đặc biệt thêm món súp mỏ vịt khổng lồ cấp 4, khiến cửa hàng chật kín chỗ ngồi.
Hòa Thuận và Tiểu Hắc sớm chọn một bàn ngồi cạnh cửa sổ, gọi bàn mỹ vị ăn một cách ngon lành. Cửa sổ hướng thẳng ra quảng trường, có thể vừa ăn đồ ăn ngon vừa quan sát các tu sĩ dịch chuyển truyền tống trận.
Hoà Thuận thích nhất là nhìn cái này, Linh Giới tu sĩ xuất hiện đều là kim quang bay bốn phía, linh bảo đầy người phi thường chói mắt. Ma sủng cũng phần lớn là Tiên Thú của Linh Giới, chỉ cần hiện thân thôi cũng đã đủ uy hiếp xung quanh.
Hoà Thuận nhìn về phía truyền tống trận, vừa vặn trông thấy trên quảng trường Linh Giới truyền tống trận sáng lên, hình như lại có linh tu sĩ truyền tống xuống dưới. Trong tia sáng của truyền tống trận, một đám sương mù màu đen xuất hiện.
"Ơ?" Hòa Thuận cảm thấy rất kỳ quái, làm sao có thể có tu sĩ như vậy từ Linh Giới phái xuống, hơn nữa sương mù màu đen cũng quá quen mắt đi.
Đám sương mù màu đen không nán lại lâu, lập tức chạy lên đỉnh núi Phong Vô thành. Sau đó, truyền tống trận lại sáng lên, hai chùm sáng trắng xuất hiện ở truyền tống trận, đuổi theo đám sương mù đen lao về phía đỉnh núi. Sương đen bay qua đỉnh núi vào không trung, hai đoàn ánh sáng cũng bay tới, dừng lại cách đó không xa.
Ánh sáng tiêu tan qua đi, trên không trung xuất hiện một nam tu sĩ áo bào trắng cùng một nữ tu sĩ váy dài sặc sỡ. Đối diện sương mù đen cũng tản ra, một ông lão Ma Tộc ăn mặc kỳ dị lạnh lùng xuất hiện.
Các tu sĩ trong Phong Vô thành đều phát hiện có điều khác thường, toàn bộ chạy ra nhìn về phía ba người kia. Một vài tu sĩ Nguyên Anh lẫn Hoá Thần Kỳ tò mò bay tới bên cạnh xem chừng.
"Đây là ân oán giữa chúng ta và Diệt Thế lão ma đầu, người không liên quan cút xa một chút, đến lúc đó đừng trách chúng ta không nhắc trước." Một giọng nữ tử nghiêm khắc vang lên truyền xa bốn phía, ngay cả Hoà Thuận ngồi trong Tuý Tiên lâu cũng nghe được vô cùng rõ ràng.
Nghe thấy lời uy hiếp của đối phương, trên không trung phần lớn tu sĩ đều lui lại. Nhưng cũng có một vài người tu vi cao, pháp bảo cường đại, nhất quyết đứng sang một bên không chịu lui. Một trong số đó còn dùng pháp khí cấp cao bay tới bắt đầu nói chuyện với hai người kia.
Hòa Thuận khẩn trương nhìn lão ma đầu trên không trung, chính là hắn đã đoạt đi tỷ tỷ của mình.
Mấy tên tu sĩ tiến lên nói chuyện chưa được mấy câu liền nhìn thấy trên không trung xuất hiện một con Hoả Phượng Hoàng to lớn. Tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia chưa kịp phản ứng đã bị Hoả Phượng Hoàng mở miệng nuốt chửng. Tất cả các tu sĩ trong thành đều hít một ngụm khí lạnh, thật là một con linh thú hung dữ.
"Hỏa Phượng Hoàng, Tiểu Hắc ngươi xem đó chính là Hoả Phượng Hoàng, một ngụm liền đem tu sĩ Nguyên Anh nuốt luôn." Hòa Thuận mau mau gọi Tiểu Hắc qua đây, hưng phấn chỉ vào bầu trời.
Tiểu Hắc không cho là đúng nói: "Có cái gì mà phải ngạc nhiên, chẳng qua là chỉ một con Liệt Hỏa Phượng Hoàng."
"Ngươi thấy Hỏa Phượng Hoàng sao mà lãnh đạm như vậy, không phải ngươi muốn trở thành Hỏa Phượng Hoàng sao?" Hòa Thuận kinh ngạc hỏi.
Tiểu Hắc đứng trên bàn, đưa miệng vào súp mỏ vịt khổng lồ hớp một ngụm, sau đó chép miệng nói: "Phượng hoàng có nhiều loại, loại này là Liệt Hoả Phượng Hoàng cấp thấp nhất, có gì hay chứ."
Hòa Thuận chỉ lên trời nói: "Ý của ngươi là nó còn chưa đủ lợi hại? Ngươi xem, nó một ngụm liền đem tu sĩ kia nuốt luôn kìa."
Tiểu Hắc trừng nàng liếc mắt một cái, thật là không có kiến thức."Liệt Hoả Phượng Hoàng không có uy lực lớn như vậy, tu sĩ kia khẳng định còn chưa có chết, tối đa cũng chỉ bị đốt gần chết thôi."
Tiểu Hắc vừa dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài các tu sĩ kinh hô. Hòa Thuận nhanh chóng nhìn ra, thấy Hoả Phượng Hoàng quả nhiên thu nhỏ lại bay về phía nữ tu sĩ y phục sặc sỡ. Người kia bị đốt y phục thiêu rụi, trên người đen kịt.
"Cút." Nữ tu sĩ giận dữ mắng, tu sĩ kia không kịp tìm cái gì che thân, liền cầm pháp khí chạy đi. Vẻ ngoài xấu hổ của hắn khiến tất cả các tu sĩ trong thành cười phá lên, Hoà Thuận cũng cười theo. Thế nhưng nghĩ đến đối phương suýt chút nữa mất mạng, trêu chọc như vậy cũng không tốt nàng vội vàng che miệng lại.
"Hồng Cô, Hoả Phượng Hoàng của ngươi uy lực không nhỏ nha." Lão ma đầu Diệt Thế lão tổ hướng nữ tu sĩ cười to lên.
"Lão ma đầu! Đừng nói nhảm nữa, giao ra đồ vật, hai người chúng ta liền rời đi, bằng không đừng trách chúng ta vô tình." Hồng Cô nhìn chằm chằm lão ma đầu uy hiếp nói.
Lão ma đầu lại cười như điên, sau đó chẳng hề để ý: "Hồng Cô, ngươi cho là hai vợ chồng người đều Luyện Hư Hậu Kỳ, ta sợ các ngươi sao? Ở Linh Giới ta còn có chút kiêng kị nhưng đây lại là địa bàn của ta, ngươi cho rằng hai người các ngươi cùng nhau có thể đánh bại ta à?"
Hồng cô cười lạnh: "Lão ma đầu, ngươi cũng bất quá chỉ là Luyện Hư Hậu Kỳ.
Ngươi thật cho rằng ở trên địa bàn của ngươi, ngươi địch nổi hai người bọn ta?"
Lão ma đầu ngạo mạn hô: "Vậy ta sẽ tới xem hai vợ chồng các ngươi, nhìn xem là Linh Giới tu sĩ Luyện Hư Kỳ lợi hại hay lão già Ma Giới ta lợi hại."
Mắt thấy bọn họ liền muốn động tay chân, Hòa Thuận muôn phần lo lắng, đánh nhau thế này nếu như lan đến gần các nàng thì làm sao bây giờ. Nhưng nhìn xung quanh tu sĩ không ai muốn chạy cả, không ai lo sợ sẽ bị ảnh hưởng.
Hòa Thuận đang lúc chần chừ thì mặt đất đột nhiên chấn động. Nàng mau chóng bám lấy bệ cửa sổ, liền nhìn thấy trên quảng trường truyền tống trận phát ra lam quang vây quanh Phong Vô thành. Sau khi rung động dừng lại, một vòng tròn phòng thủ khổng lồ được triển khai để bảo vệ toàn bộ Phong Vô Thành.
Xung quanh tất cả tu sĩ đều nghị luận.
"Thật không nghĩ tới còn có cơ hội nhìn thấy Khôn Thiên Bách Ma trận của Phong Vô mở ra."
"Tu sĩ Linh Giới này chạy đến Ma Giới gây rối, bọn họ không sợ liên minh Tam Giới lúc trước à?"
" Cái này cũng không phải Linh Giới khai chiến Ma Giới, chỉ là ân oán cá nhân thôi. Tam Giới liên minh kia cũng không quản nhiều thế đâu, đến là chúng ta có cơ hội tận mắt nhìn thấy Khôn Thiên Bách Ma trận kia kìa."
"Vì hai tu sĩ Luyện Hư Kỳ, lão ma đầu liền đem Khôn Thiên Bách Ma trận mở, có phải hay không quá lãng phí?"
"Ngươi đây liền không hiểu, pháp trận này ở trung tâm mới màu lam, đây là dạng mới phát động chỉ một phần mười. Nếu như toàn bộ phát động, pháp trận trung tâm chính là màu đỏ như máu, xem ra lão ma đầu chỉ là không muốn phá hủy Phong Vô thành."
"Hắn dám hủy diệt sao? Linh thạch mỗi ngày hắn kiếm từ Phong Vô thành thu được không ít, hơn nữa nơi này là sào huyệt của hắn, vô số hồn phách dưới tay hắn. Phong Vô thành nếu như bị hủy diệt hồn phách sẽ trốn thoát, hắn còn không đau lòng chết đi được à, kiếm đâu ra nhiều hồn phách như vậy nữa? Hắn cũng không thể đi tàn sát chúng sinh."
Trong khi các tu sĩ xung quanh thảo luận không ngừng thì lão ma đầu cùng vợ chồng Hồng bắt đầu lao vào đánh nhau. Hoà Thuận ngẩng đầu nhìn cuộc chiến bên ngoài vòng bảo hộ, nín thở giống như những người khác, chỉ sợ rằng bỏ lỡ một cái liếc mắt sẽ hối hận chung thân.
Liệt Hoả Phượng Hoàng của Hồng Cô triển khai thân hình hoá lớn, bao quanh nửa bên ngoài pháp trận, nó phun Liệt hoả làm bên ngoài pháp trận cháy hừng hực, đem Phong Vô thành biến thành màu đỏ như máu.
Phu quân Hồng Cô cũng chiêu ra một con chim phượng hoàng, con này theo trên trời thả xuống rất nhiều nham thạch, hướng lão ma đầu đổ ập xuống.
"Tiểu Hắc, vì sao hai con phượng hoàng nhìn giống nhau lại thả ra pháp thuật khác nhau vậy?" Hòa Thuận nhìn hai con phượng hoàng giống nhau như đúc nhưng phương thức công kích lại không như nhau, đành phải hỏi Tiểu Hắc, người dường như rất hiểu biết về phượng hoàng
Tiểu Hắc rất bình tĩnh giải thích cho nàng: " Hai con này một con là Phượng một con là Hoàng. Con phóng ra lửa công kích chính là Phượng, mà con ném ra dung nham thạch thì là Hoàng. Phượng là đực, Hoàng là cái. Đối với các ngươi thì chúng trông giống nhau nhưng với bọn ta thì lại khác."
Hòa Thuận tỉnh ngộ: "Ta còn tưởng Phượng Hoàng đều đại diện cho phái nữ còn Rồng mới là nam. Trước đây lúc còn ở Nhân Giới ta nghe hoàng đế xưng là Rồng, hoàng hậu xưng là Phượng, làm ta còn tưởng Phượng chính là chỉ Phượng Hoàng, mà chúng với Rồng là một đôi."
Tiểu Hắc nghe vậy tò mò hỏi lại nàng: "Thế đứa trẻ Phượng Hoàng cùng Rồng sinh ra thì là gì?"
"Dĩ nhiên là con Rồng rồi." Hòa Thuận cười cười.
"Nếu như Phượng biết các ngươi đem nó phối giống với Rồng chắc sẽ đi đốt cả thiên hạ quá." Tiểu Hắc không biết nghĩ tới điều gì đột nhiên cười to.
Các tu sĩ trong thành hào hứng theo dõi trận chiến trên trời, ngày càng náo nhiệt. Đá dung nham do Hoàng phóng ra bị chặn hoàn toàn bởi Ngọc Cốt Ô của lão ma đầu, không một sợi tóc nào của hắn bị đốt cháy.
Sau đó lão ta triệu hồi hàng vạn đầu lâu trắng to bằng quả bí ngô, xếp hàng dày đặc phía sau lưng. Dưới sự chỉ huy của lão ma đầu, tia sáng đen to bằng cái nắm tay bắn ra từ hốc mắt đầu lâu, hàng vạn tia sáng cùng âm thanh của hồn ma thê lương bắn về phía hai người Hồng Cô.
Hồng Cô không chịu thua ném ra một tranh cuộn, tranh cuộn biến thành một bức năm trượng tiên nữ tán hoa đồ, đem toàn bộ tia sáng đen hút vào. Tán hoa tiên nữ cũng theo tranh cuộn bay ra liền hướng về phía lão ma đầu.
Lão ma đầu không dám do dự, hắn gom hết mấy vạn đầu lâu hợp thành một cái đầu lâu khổng lồ, kéo theo một đạo khói đen dài lao thẳng về phía tiên nữ. Hai pháp khí va chạm vào nhau tạo ra một làn sóng xung kích mạnh mẽ, pháp trận cũng bị ảnh hưởng xuất hiện từng đợt sóng không nhỏ.
Ba người không ngừng ném pháp khí đấu pháp thuật, người trên mặt đất nhìn đến hoa cả mắt. Ba người đánh nhau hơn một canh giờ, lão ma đầu trong lúc không để ý bị Hồng Cô tế ra gương làm mê thần thức, nhân cơ hội đó phu quân nàng liền chém bị thương một cánh tay của lão.
Lão ma đầu bị thương thì không thể toàn lực khống chế pháp khí, chậm rãi bắt đầu chiếm thế hạ phong. Ngay lúc Hồng cho rằng bên mình sắp thắng thì lão ma đầu đột nhiên thu về tất cả pháp khí, ném ra một lá cờ nhỏ màu đen có hoa văn kỳ dị.
Ngay khi lá cờ xuất hiện, Phong Vô thành trong vòng tròn bảo hộ đột nhiên rung chuyển dữ dội. Lá cờ do lão ma đầu ném ra cũng càng lúc càng lớn, cao đến bảy, tám thước mới dừng lại. Ngay khi nó ngừng phát triển Phong Vô thành cũng ngừng biến động.
Vừa mới bình tĩnh lại, trong thành đột nhiên vang lên tiếng khóc thê lương của vô số ma quỷ, âm thanh thống khổ của hồn phách vang lên không ngừng. Những tu sĩ dưới Kim Đan Kỳ đều ôm đầu đau đớn, tiếng thét chói tai này đâm thẳng vào đầu họ khiến bọn họ không chịu nổi.
Hòa Thuận đã sớm chịu đựng được, ôm đầu liền ngã xuống mặt đất, nước mắt nước mũi tràn ra không ngừng. Thấy vậy Tiểu Hắc mau chóng bay tới trên người
Hòa Thuận, nó dùng năng lực khống chế thần thức chậm rãi đem ma quỷ đuổi hết đi, lúc này Hoà Thuận mới chậm rãi giảm bớt đau đớn, thần trí cũng từ từ khôi phục lại.