- Ta tính tình tiêu sái, sẽ không làm cái gì đại điển thu đồ đệ, hết thảy giản lược là được.
- Bái sư sao?
Ánh mắt Ôn Tri Hành khẽ động, lập tức thăm dò nói:
- Hay là, quên đi?
- Hả?
Liễu Thanh Huyền thần sắc cứng đờ, có chút không thể tin quay đầu nhìn về phía Ôn Tri Hành.
Tư thế uy nghiêm kia trong nháy mắt bảo trì không được.
Con mẹ nó, chơi lão tử đây?
Nhưng Liễu Thanh Huyền vẫn nhịn được xúc động muốn mắng chửi người, hít sâu một hơi, làm cho mặt mình tươi cười nói:
- Như thế nào, ngươi là đối với vi sư có cái gì bất mãn sao?
- Không có.
Ôn Tri Hành lắc đầu.
Hắn chỉ là không muốn cùng Mục Vân Thanh cùng một sư tôn.
Rất phiền phức.
Đến lúc đó, giết người, có chút không dễ ăn nói.
Đồng môn tương tàn, nhiều không tốt.
Liễu Thanh Huyền hơi trầm mặc, lại nói:
- Vậy ta đưa ngươi về Vạn Diệu cung đi.
Ôn Tri Hành:
- ?
Gì cơ?
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt mờ mịt, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
- Như thế nào, vi sư có thể cho ngươi thêm một cơ hội.
Liễu Thanh Huyền cười nói.
Ôn Tri Hành im lặng, Liễu Thanh Huyền này thật sự có chút không giống với người bình thường, sau đó trực tiếp thuận sườn núi xuống lừa nói:
- Đệ tử Ôn Tri Hành, bái kiến sư tôn.
Sau đó, hai đầu gối quỳ xuống, cung kính hành lễ.
- Ha ha ha, đứng lên đi, vi sư còn tưởng rằng ngươi luyến tiếc yêu nữ Vạn Diệu Cung chứ.
Liễu Thanh Huyền tiến lên, vui tươi hớn hở nâng Ôn Tri Hành dậy.
- Sư tôn..
Ôn Tri Hành cảm giác người trước mắt có chút không đáng tin cậy.
Bất quá, trong lòng hắn vẫn có chút cao hứng.
Ở thế giới đưa mắt không quen này, rốt cục xem như có chỗ dựa vững chắc?
- Gọi bọn sư tỷ ngươi tới đây đi.
Liễu Thanh Huyền cười nói, xem như muốn ở trước mặt những người khác chính thức tuyên cáo thân phận Ôn Tri Hành.
Ôn Tri Hành lại là nghĩ nghĩ, mở miệng nói:
- Sư tôn, ta có một chuyện muốn hỏi, nếu là ta ở bên trong Chính Dương Tông có cừu địch, ta nên làm như thế nào?
- Kẻ thù?
Liễu Thanh Huyền vốn đang vui mừng nhíu mày.
Ôn Tri Hành đã mở miệng như vậy, cho dù đã kết thù oán với người khác.
- Trình độ nào?
- Thù sinh tử.
Đôi mắt Ôn Tri Hành ngưng tụ, trịnh trọng mở miệng.
Thù hận giữa hắn và Mục Vân Thanh không thể hòa hoãn.
Hắn không có cách nào hòa thuận với một người muốn giết chính mình, hắn không rộng lượng như vậy.
- Nếu là thù sinh tử, vậy tự nhiên là giết.
Mà Liễu Thanh Huyền nghe vậy, cũng không chút do dự mở miệng.
- Sư tôn..
Ôn Tri Hành ngạc nhiên, không ngờ Liễu Thanh Huyền lại nói như vậy.
Hắn còn tưởng rằng Liễu Thanh Huyền sẽ hòa giải trước.
- Kẻ thù sinh tử, ngươi không giết, chờ hắn tới giết ngươi sao?
Liễu Thanh Huyền cười khẽ một tiếng.
Loại chuyện này, y đã trải qua nhiều rồi.
- Vậy nếu là người nọ tại Chính Dương Tông địa vị rất cao, thậm chí nói..
- Không cần nói nhiều như vậy, chỉ cần ngươi chiếm lý, vi sư sẽ giúp ngươi.
Liễu Thanh Huyền xua tay, sau đó thần sắc trịnh trọng nói:
- Nhưng nếu ngươi làm ra chuyện súc sinh, vi sư cũng sẽ chính pháp ngươi, ai tới đều giống nhau.
- Đệ tử hiểu rồi.
Ôn Tri Hành cúi đầu.
Có lời này, vậy ngày sau hắn yên tâm động thủ.
- Điều kiện tiên quyết là phải có chứng cớ, vi sư sẽ không tin lời một người.
Liễu Thanh Huyền lại nói.
Chứng cứ sao?
Ôn Tri Hành hơi trầm ngâm.
Muốn nói chứng cớ, hắn thật đúng là không có.
Nhưng mà, nhân chứng ngược lại có, chính là Trương Thiên Thành cùng Văn Mẫn Nhi.
Giờ phút này Trương Thiên Thành ngay tại bên trong Chính Dương Tông, chỉ là không biết Văn Mẫn Nhi hiện tại không biết ở nơi nào.
Đáng tiếc, chỉ là lời nói của một mình Trương Thiên Thành, thiếu chút nữa là có ý tứ.
Mục Vân Thanh có thể ở Chính Dương Tông lăn lộn tốt như vậy, không có khả năng cũng bởi vì Trương Thiên Thành cùng lời của mình mà bị xử tử.
Nhưng Văn Mẫn Nhi vừa đến, liền không giống nhau.
Không vội, sẽ lộ ra dấu vết.
Ôn Tri Hành cũng không muốn giết Mục Vân Thanh ngay bây giờ.
Không thực tế chút nào.
Từng bước một.
- Sư tôn, có thể để con tiếp tục che giấu thân phận không?
Ôn Tri Hành lại nói.
- Bởi vì kẻ thù của ngươi?
Liễu Thanh Huyền nhìn Ôn Tri Hành một cái, mở miệng.
- Xem như vậy đi.
Ôn Tri Hành gật đầu, đồng thời hắn lại nghĩ tới Tư Nam Yên.
- Đúng rồi, Tư Nam Yên!
Chính mình hiện tại đã là đệ tử Liễu Thanh Huyền, vậy có phải hay không có thể đem tin tức Tư Nam Yên ẩn núp tại bên trong Chính Dương Tông truyền đạt ra ngoài?
Nghĩ tới đây, Ôn Tri Hành liền nhịn không được.
Trước kia hắn không nói, là không ai sẽ tin tưởng hắn, cho dù tin cũng không điều tra được thứ gì.
Nhưng bây giờ thì khác rồi..
Nhưng mà, vừa lúc này.
Trong đầu Ôn Tri Hành, sáu khỏa ma chủng giống như nhận ra điều gì đó, lại bắt đầu khuấy động phong vân.
Làm cho hắn trong nháy mắt đau đầu muốn nứt ra.
Tê..
Ôn Tri Hành hít sâu một hơi.
Tâm thần của hắn chìm vào trong thức hải, đã thấy sáu khỏa ma chủng ngưng tụ cùng một chỗ, một đạo tàn hồn chi ảnh như có như không từ trong toát ra.
Ma chủng này tựa như dò xét được suy nghĩ của hắn, dự đoán được nguy hiểm.
Đây không phải do Tư Nam Yên thao túng, là hành vi tự phát của mấy khỏa ma chủng này.
Trong lòng Ôn Tri Hành chấn động, mặt lộ vẻ khiếp sợ:
Chẳng lẽ muốn sinh ra ý thức bản thân?
Quả nhiên, trên ma chủng, một luồng ý thức yếu ớt truyền tới.
Ý thức này rõ ràng uy hiếp ta, hoặc là cộng sinh, hoặc là cùng nhau hủy diệt.
Ôn Tri Hành càng cảm thấy khó giải quyết.
Chính mình lại mất đi quyền lên tiếng.
Đối với hắn mà nói, cộng sinh cũng là tử vong.
Mục đích của những ma chủng này trong thức hải của mình, chính là vì ấp trứng ý thức này, cuối cùng thay thế ý thức tự thân của hắn.
Không được, phải tăng nhanh tốc độ tu hành.
Các loại ý niệm chợt lóe lên trong đầu.
Niềm vui vừa mới bái sư, giờ phút này tan thành mây khói.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Thanh Huyền ở một bên tự nhiên nhận ra Ôn Tri Hành có dị thường.
- Không có việc gì..
Ôn Tri Hành lắc đầu, cũng không nói ra trong đầu mình bị trúng ma chủng.
Hắn có thể nhận thấy được, nếu mình nói, ma chủng này sợ là muốn cùng hắn ngọc nát đá tan.
- Thật sự không có việc gì?
Liễu Thanh Huyền nhíu mày.
- Thật không có việc gì.
Ôn Tri Hành thần sắc như thế, còn lạnh nhạt cười cười.
Liễu Thanh Huyền thấy thế, cũng không hỏi nhiều, sau đó lấy một vật từ trong tay áo ra.
- Ngươi vừa mới nhập môn, vi sư hiện tại cũng không có gì tốt tặng ngươi, đồ chơi nhỏ này, ngươi nhận lấy trước.
Ôn Tri Hành còn chưa thấy rõ là vật gì.
Đã thấy Liễu Thanh Huyền bấm ngón tay một cái, một đạo quang mang rực rỡ liền hướng mi tâm của hắn bắn tới.