Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh

Chương 114: Đã Là Mối Thù Sinh Tử, Tự Nhiên Phải Giết



Sao lại..

Trong lòng Ôn Tri Hành hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Thiên Diện Huyễn Thân của mình, tu vi tu sĩ nếu không vượt qua cảnh giới thứ sáu thì không thể nhìn thấu mới đúng.

Chẳng lẽ tu vi Liễu Thanh Huyền vượt qua Thần Thông Cảnh?

Không đúng, trước đó hai người đã gặp nhau ở Vạn Diệu Cung.

Ôn Tri Hành lúc ấy cũng sử dụng thần thông này, khi đó Liễu Thanh Huyền cũng không nhìn thấu huyễn thân của hắn.

Lần này sao có thể nhìn thấu?

- Ôn Tri Hành, ngươi phát ngốc cái gì, mau biến cho ta!

Liễu Thanh Huyền đưa hai tay ra sau lưng, hơi cúi người hai mắt nhìn chằm chằm Ôn Tri Hành, trong ánh mắt có vẻ tò mò như trẻ con.

- Tông chủ, ngươi làm sao phát hiện ra?

Nghe được Liễu Thanh Huyền trực tiếp gọi ra tên của mình, Ôn Tri Hành hiểu được mình hoàn toàn bại lộ.

Chẳng qua, hắn nghĩ không ra.

Thân phận của mình là như thế nào bại lộ?

Chẳng lẽ Liễu Thanh Đại cuối cùng vẫn bán đứng mình sao?

- Ta đoán vậy.

Liễu Thanh Huyền đứng thẳng người, ngửa đầu, kiêu ngạo mở miệng.

Ôn Tri Hành:

* * *

Sau đó, hai mắt hắn mở to, đoán xem?

- Mẹ nó..

Nói cách khác mình vừa rồi bị người lừa?

Cái này cũng có thể đoán được?

- Hô..

Sắc mặt Ôn Tri Hành có chút khó coi, lão tặc này!

- Đừng giấu nữa.

Liễu Thanh Huyền ha hả cười nói.

Sắc mặt Ôn Tri Hành đương nhiên khó coi, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn giải trừ ảo thân ngàn mặt của mình, lộ ra chân dung.

Một đoàn sương khói xuất hiện, bao phủ Ôn Tri Hành hoàn toàn.

Liễu Thanh Huyền nhìn chằm chằm không chớp mắt, khóe miệng hàm chứa ý cười.

Phương pháp biến hóa bực này, y cũng rất tò mò.

Sau một khắc, sương khói chậm rãi tản đi, nam tử trước người đột nhiên đại biến dạng.

Bình thường gầy yếu ngụy trang xốc lên, hiển lộ chính là một khuôn mặt cường tráng góc cạnh rõ ràng.

Mái tóc dài đen nhánh theo gió lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, trong đôi mắt thâm thúy nở rộ phong mang.

- Vãn bối Ôn Tri Hành, bái kiến Liễu tông chủ.

Ôn Tri Hành hai tay ôm quyền, hành lễ lần nữa, bả vai hắn thẳng tắp rộng rãi, khí chất sạch sẽ lưu loát.

Nào còn có bộ dáng gầy yếu không chịu nổi nửa phần trước kia.

- Không tệ.

Vừa thấy Ôn Tri Hành, Liễu Thanh Huyền lập tức hai mắt tỏa sáng.

Khá lắm, không hổ là Thuần Dương chi thể, bộ dáng dương khí tràn đầy này, quả nhiên không giống ai.

[Ánh mắt người này nhìn ngươi cũng không địch ý, vẻ vui mừng bộc lộ trong lời nói.]

Nhìn thấy bảng nhắc nhở này, Ôn Tri Hành trong lòng khẽ động.

Trước mắt xem ra, Liễu Thanh Huyền đại xác suất không có địch ý.

Điều này làm cho hắn yên tâm không ít.

Trước đừng nhúc nhích.

Sau đó, Liễu Thanh Huyền đi tới bên cạnh Ôn Tri Hành.

Hai tay nhanh chóng điểm qua người hắn, Ôn Tri Hành không phản kháng.

Hắn biết đây là Liễu Thanh Huyền đang kiểm tra thực hư tư chất của hắn.

Bất quá, trong bóng tối, hắn đem lò luyện ngục của mình đóng lại.

Đồng thời mở ra Ẩn Linh Thuật, để cho thân thể của mình trở nên không có nghịch thiên như vậy.

- Thiên tư bậc này..

Liễu Thanh Huyền càng nhìn càng kinh hãi.

Căn cốt của thân thể Ôn Tri Hành này, thật bất ngờ.

Tốt đến mức y không thể chọn ra một khuyết điểm.



Không cần thâm nhập dò xét, chỉ cần liếc mắt một cái là đủ để rung động.

Y vốn định dùng thần thức tinh tế thăm dò một phen, rồi lại thu tay về.

Điểm đến là được.

- Tiểu tử ngươi cũng được.

Liễu Thanh Huyền nặng nề vỗ vai Ôn Tri Hành, vui mừng hiện rõ trên mặt.

Cùng với bộ dáng uy nghiêm ổn trọng ngày thường,

Quả thực một trời một vực.

Mẹ kiếp.

Thân thể Ôn Tri Hành run lên, một vỗ này, thiếu chút nữa làm xương cốt của hắn tan rã.

Liễu Thanh Huyền khí lực thật lớn.

Cũng không biết có phải cố ý hay không.

Chỉ là thân thể yếu đi một chút.

Liễu Thanh Huyền thấy thế, gật gật đầu, nhíu mày bắt đầu suy tư cái gì.

- Liễu tông chủ, không biết có thể cho biết, làm sao đoán ra thân phận vãn bối.

Đúng lúc này, Ôn Tri Hành lại mở miệng.

Hắn muốn biết Liễu Thanh Huyền rốt cuộc là làm sao đoán được.

Thân phận của mình hẳn là sẽ không bại lộ mới đúng.

Ta thuận miệng đoán, nếu ngươi không thừa nhận, ta cũng không có biện pháp với ngươi.

Liễu Thanh Huyền ngẩng đầu nhíu mày, vui tươi hớn hở nói.

Vẻ mặt Ôn Tri Hành cứng đờ:

* * *

Đoán ngẫu nhiên?

Hắn không tin, nào có chuyện trùng hợp như vậy.

Xem ra vẫn là Liễu Thanh Đại đem thân phận của mình báo cho Liễu Thanh Huyền.

Liễu Thanh Huyền tựa như đoán được ý nghĩ của Ôn Tri Hành, lui về phía sau một bước, thu liễm nụ cười nói:

- Không ai bán đứng ngươi, chẳng qua người có thể làm cho nữ nhi của ta nhớ thương như vậy, hẳn là cũng chỉ có ngươi đi.

- Hả?

Ôn Tri Hành sửng sốt, lời này là có ý gì?

Liễu Thanh Đại nhớ thương nàng?

Thì ra, mấy ngày nay.

Liễu Thanh Đại bị nhốt trong kết giới, mỗi ngày kêu la để Liễu Thanh Huyền thả mình ra ngoài.

- Cha, con muốn đi tìm một người.

Liễu Thanh Đại đập mạnh kết giới.

- Không được đi.

Liễu Thanh Đại chuyển bộ bàn ghế, ở bên ngoài kết giới trông coi, có thể nói tận tâm tận trách.

- Cha, cha thả con ra ngoài, con cho cha một niềm vui bất ngờ.

- Không cần, đừng làm ta sợ hãi là được.

- Cha, thật sự, con gái cha lần này lập đại công!

Liễu Thanh Đại không cam lòng.

- Ha ha.

Liễu Thanh Huyền khịt mũi coi thường, cha ngươi, ta không tin.

- Cha, cha tin con một lần, chỉ một lần thôi.

- Ta không tin.

- Cha!

* * *

Hai người một đường giằng co.

Mấy ngày nay, Liễu Thanh Đại cũng mỗi ngày thăm dò Liễu Thanh Huyền.

Vì có thể đi ra ngoài, nàng vất vả tâm tư.

Chỉ cần mang Ôn Tri Hành đến, nàng còn lo lắng cái gì?

Nhưng nàng vẫn không nói thân phận của Ôn Tri Hành, dù sao Ôn Tri Hành cũng không muốn bại lộ.

Nếu nàng nói, Ôn Tri Hành có thể lại chạy trốn.

Liễu Thanh Huyền vốn không để ý.

Dù sao cái áo bông lòng dạ hiểm độc này vì đi ra ngoài, lời gì cũng có thể nói ra.

Nhưng chịu không nổi, có người ở bên tai mình vẫn nói.

Đến cuối cùng, Liễu Thanh Huyền thật đúng là có chút nghe lọt tai.

- Tìm được người, lập công lớn..

Chẳng lẽ nói.. Là tìm được Thuần Dương chi thể..

Sau đó, Liễu Thanh Huyền nghĩ tới Vương Thủ Chân cùng Liễu Thanh Đại đồng hành.

Nhưng mà y cũng không sốt ruột, mà lẳng lặng chờ đợi.

Cho tới hôm nay, y thuận miệng lừa gạt, con cá trực tiếp mắc câu.

- Sự tình chính là như vậy, hết thảy đều là ta đoán.

Liễu Thanh Huyền tùy ý giải thích vài câu.

Ôn Tri Hành nghe vậy, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi.

Như vậy có thể đoán ra, tâm tư kín đáo như vậy sao?

- Liễu tông chủ, kỳ thật là người nhìn ra, đúng không?

Ôn Tri Hành hơi trầm ngâm, dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Liễu Thanh Huyền.

Lời giải thích này, có chút hợp lý.

Nhưng cũng không hợp lý lắm.

Ôn Tri Hành càng nghiêng về Liễu Thanh Huyền thật ra là nhìn thấu ngụy trang của mình.

Chỉ có điều, làm bộ như là đoán ra.

- Phương pháp biến hóa này của ngươi thật thần kỳ, cho dù là ta cũng nhìn không ra.

Liễu Thanh Huyền lại lắc đầu, một bộ dáng ngươi thật sự không dậy nổi.

Ôn Tri Hành khẽ nhíu mày, hắn tự nhiên không dễ dàng tin tưởng.

Liễu Thanh Huyền mở miệng để cho mình lộ ra chân thân, bộ dáng kia cũng không giống như là đoán.

Đám lão hồ ly này, bất kể là Vạn Diệu Cung hay là Chính Dương Tông, đều là ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi.

Cả đám đều âm trầm, nếu là cái gì cũng tin, vậy phỏng chừng phải bị đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Đương nhiên, hắn mới vừa bị Tư Nam Yên chơi đùa một lần, chẳng qua là ở trên giường.

- Tiểu tử ngươi ánh mắt gì, lão phu đường đường là tông chủ Chính Dương Tông, còn có thể lừa ngươi sao?

Liễu Thanh Huyền không vui, thổi râu trừng mắt tỏ vẻ bất mãn.



- Vãn bối không dám.

Ôn Tri Hành vội cúi đầu.

Trong lòng hắn đã nhận định.

Thực lực của Liễu Thanh Huyền có lẽ còn cao hơn so với tưởng tượng của hắn.

Tuy nhiên, nếu là có thực lực bực này, Vạn Diệu Cung hẳn là sớm bị hắn diệt mới đúng.

Lạ thật.

Liễu Thanh Huyền này sợ không phải là người trong Cẩu Đạo chân chính.

Trong lòng Ôn Tri Hành khẽ động, nghĩ tới một khả năng.

Hoặc là nói, thực lực Vạn Diệu Cung bại lộ ở bên ngoài, cũng là giả.

- Được rồi, không nói chuyện này nữa, Ôn Tri Hành, ngươi quỳ xuống đi.

Đúng lúc này, Liễu Thanh Huyền đột nhiên mở miệng.

- Cái gì?

Ôn Tri Hành sửng sốt, có chút không kịp phản ứng.

- Quỳ xuống, ngươi không phải muốn bái sư sao?

Liễu Thanh Huyền khoát ống tay áo rộng thùng thình, thu lại ý cười nghiền ngẫm lúc trước, thần sắc nghiêm nghị,

- Ta tính tình tiêu sái, sẽ không làm cái gì đại điển thu đồ đệ, hết thảy giản lược là được.

- Bái sư sao?

Ánh mắt Ôn Tri Hành khẽ động, lập tức thăm dò nói:

- Hay là, quên đi?

- Hả?

Liễu Thanh Huyền thần sắc cứng đờ, có chút không thể tin quay đầu nhìn về phía Ôn Tri Hành.

Tư thế uy nghiêm kia trong nháy mắt bảo trì không được.

Con mẹ nó, chơi lão tử đây?

Nhưng Liễu Thanh Huyền vẫn nhịn được xúc động muốn mắng chửi người, hít sâu một hơi, làm cho mặt mình tươi cười nói:

- Như thế nào, ngươi là đối với vi sư có cái gì bất mãn sao?

- Không có.

Ôn Tri Hành lắc đầu.

Hắn chỉ là không muốn cùng Mục Vân Thanh cùng một sư tôn.

Rất phiền phức.

Đến lúc đó, giết người, có chút không dễ ăn nói.

Đồng môn tương tàn, nhiều không tốt.

Liễu Thanh Huyền hơi trầm mặc, lại nói:

- Vậy ta đưa ngươi về Vạn Diệu cung đi.

Ôn Tri Hành:

- ?

Gì cơ?

Ánh mắt của hắn trong nháy mắt mờ mịt, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

- Như thế nào, vi sư có thể cho ngươi thêm một cơ hội.

Liễu Thanh Huyền cười nói.

Ôn Tri Hành im lặng, Liễu Thanh Huyền này thật sự có chút không giống với người bình thường, sau đó trực tiếp thuận sườn núi xuống lừa nói:

- Đệ tử Ôn Tri Hành, bái kiến sư tôn.

Sau đó, hai đầu gối quỳ xuống, cung kính hành lễ.

- Ha ha ha, đứng lên đi, vi sư còn tưởng rằng ngươi luyến tiếc yêu nữ Vạn Diệu Cung chứ.

Liễu Thanh Huyền tiến lên, vui tươi hớn hở nâng Ôn Tri Hành dậy.

- Sư tôn..

Ôn Tri Hành cảm giác người trước mắt có chút không đáng tin cậy.

Bất quá, trong lòng hắn vẫn có chút cao hứng.

Ở thế giới đưa mắt không quen này, rốt cục xem như có chỗ dựa vững chắc?

- Gọi bọn sư tỷ ngươi tới đây đi.

Liễu Thanh Huyền cười nói, xem như muốn ở trước mặt những người khác chính thức tuyên cáo thân phận Ôn Tri Hành.

Ôn Tri Hành lại là nghĩ nghĩ, mở miệng nói:

- Sư tôn, ta có một chuyện muốn hỏi, nếu là ta ở bên trong Chính Dương Tông có cừu địch, ta nên làm như thế nào?

- Kẻ thù?

Liễu Thanh Huyền vốn đang vui mừng nhíu mày.

Ôn Tri Hành đã mở miệng như vậy, cho dù đã kết thù oán với người khác.

- Trình độ nào?

- Thù sinh tử.

Đôi mắt Ôn Tri Hành ngưng tụ, trịnh trọng mở miệng.

Thù hận giữa hắn và Mục Vân Thanh không thể hòa hoãn.

Hắn không có cách nào hòa thuận với một người muốn giết chính mình, hắn không rộng lượng như vậy.

- Nếu là thù sinh tử, vậy tự nhiên là giết.

Mà Liễu Thanh Huyền nghe vậy, cũng không chút do dự mở miệng.

- Sư tôn..

Ôn Tri Hành ngạc nhiên, không ngờ Liễu Thanh Huyền lại nói như vậy.

Hắn còn tưởng rằng Liễu Thanh Huyền sẽ hòa giải trước.

- Kẻ thù sinh tử, ngươi không giết, chờ hắn tới giết ngươi sao?

Liễu Thanh Huyền cười khẽ một tiếng.

Loại chuyện này, y đã trải qua nhiều rồi.

- Vậy nếu là người nọ tại Chính Dương Tông địa vị rất cao, thậm chí nói..

- Không cần nói nhiều như vậy, chỉ cần ngươi chiếm lý, vi sư sẽ giúp ngươi.

Liễu Thanh Huyền xua tay, sau đó thần sắc trịnh trọng nói:

- Nhưng nếu ngươi làm ra chuyện súc sinh, vi sư cũng sẽ chính pháp ngươi, ai tới đều giống nhau.

- Đệ tử hiểu rồi.

Ôn Tri Hành cúi đầu.

Có lời này, vậy ngày sau hắn yên tâm động thủ.

- Điều kiện tiên quyết là phải có chứng cớ, vi sư sẽ không tin lời một người.

Liễu Thanh Huyền lại nói.

Chứng cứ sao?

Ôn Tri Hành hơi trầm ngâm.



Muốn nói chứng cớ, hắn thật đúng là không có.

Nhưng mà, nhân chứng ngược lại có, chính là Trương Thiên Thành cùng Văn Mẫn Nhi.

Giờ phút này Trương Thiên Thành ngay tại bên trong Chính Dương Tông, chỉ là không biết Văn Mẫn Nhi hiện tại không biết ở nơi nào.

Đáng tiếc, chỉ là lời nói của một mình Trương Thiên Thành, thiếu chút nữa là có ý tứ.

Mục Vân Thanh có thể ở Chính Dương Tông lăn lộn tốt như vậy, không có khả năng cũng bởi vì Trương Thiên Thành cùng lời của mình mà bị xử tử.

Nhưng Văn Mẫn Nhi vừa đến, liền không giống nhau.

Không vội, sẽ lộ ra dấu vết.

Ôn Tri Hành cũng không muốn giết Mục Vân Thanh ngay bây giờ.

Không thực tế chút nào.

Từng bước một.

- Sư tôn, có thể để con tiếp tục che giấu thân phận không?

Ôn Tri Hành lại nói.

- Bởi vì kẻ thù của ngươi?

Liễu Thanh Huyền nhìn Ôn Tri Hành một cái, mở miệng.

- Xem như vậy đi.

Ôn Tri Hành gật đầu, đồng thời hắn lại nghĩ tới Tư Nam Yên.

- Đúng rồi, Tư Nam Yên!

Chính mình hiện tại đã là đệ tử Liễu Thanh Huyền, vậy có phải hay không có thể đem tin tức Tư Nam Yên ẩn núp tại bên trong Chính Dương Tông truyền đạt ra ngoài?

Nghĩ tới đây, Ôn Tri Hành liền nhịn không được.

Trước kia hắn không nói, là không ai sẽ tin tưởng hắn, cho dù tin cũng không điều tra được thứ gì.

Nhưng bây giờ thì khác rồi..

Nhưng mà, vừa lúc này.

Trong đầu Ôn Tri Hành, sáu khỏa ma chủng giống như nhận ra điều gì đó, lại bắt đầu khuấy động phong vân.

Làm cho hắn trong nháy mắt đau đầu muốn nứt ra.

Tê..

Ôn Tri Hành hít sâu một hơi.

Tâm thần của hắn chìm vào trong thức hải, đã thấy sáu khỏa ma chủng ngưng tụ cùng một chỗ, một đạo tàn hồn chi ảnh như có như không từ trong toát ra.

Ma chủng này tựa như dò xét được suy nghĩ của hắn, dự đoán được nguy hiểm.

Đây không phải do Tư Nam Yên thao túng, là hành vi tự phát của mấy khỏa ma chủng này.

Trong lòng Ôn Tri Hành chấn động, mặt lộ vẻ khiếp sợ:

Chẳng lẽ muốn sinh ra ý thức bản thân?

Quả nhiên, trên ma chủng, một luồng ý thức yếu ớt truyền tới.

Ý thức này rõ ràng uy hiếp ta, hoặc là cộng sinh, hoặc là cùng nhau hủy diệt.

Ôn Tri Hành càng cảm thấy khó giải quyết.

Chính mình lại mất đi quyền lên tiếng.

Đối với hắn mà nói, cộng sinh cũng là tử vong.

Mục đích của những ma chủng này trong thức hải của mình, chính là vì ấp trứng ý thức này, cuối cùng thay thế ý thức tự thân của hắn.

Không được, phải tăng nhanh tốc độ tu hành.

Các loại ý niệm chợt lóe lên trong đầu.

Niềm vui vừa mới bái sư, giờ phút này tan thành mây khói.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Liễu Thanh Huyền ở một bên tự nhiên nhận ra Ôn Tri Hành có dị thường.

- Không có việc gì..

Ôn Tri Hành lắc đầu, cũng không nói ra trong đầu mình bị trúng ma chủng.

Hắn có thể nhận thấy được, nếu mình nói, ma chủng này sợ là muốn cùng hắn ngọc nát đá tan.

- Thật sự không có việc gì?

Liễu Thanh Huyền nhíu mày.

- Thật không có việc gì.

Ôn Tri Hành thần sắc như thế, còn lạnh nhạt cười cười.

Liễu Thanh Huyền thấy thế, cũng không hỏi nhiều, sau đó lấy một vật từ trong tay áo ra.

- Ngươi vừa mới nhập môn, vi sư hiện tại cũng không có gì tốt tặng ngươi, đồ chơi nhỏ này, ngươi nhận lấy trước.

Ôn Tri Hành còn chưa thấy rõ là vật gì.

Đã thấy Liễu Thanh Huyền bấm ngón tay một cái, một đạo quang mang rực rỡ liền hướng mi tâm của hắn bắn tới.