Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh

Chương 124: C124



Nhiên Huyết kiếm pháp, kiếm thứ hai, giết!

Một kiếm ra, Ôn Tri Hành vẫn chưa dừng lại, huyết sắc kiếm quang lần nữa vung chém.

Phốc xuy!

Chưởng quầy biến thành thi cốt ma kia không kịp phản ứng, đồng dạng bị một kiếm đánh bay.

Một kiếm này, cuối cùng cũng phá vỡ lân giáp màu đen kia.

Máu tươi tanh hôi rơi vãi.

Thực lực của Ôn Tri Hành mạnh hơn Trương Thiên Thành rất nhiều, cơ thể tự hào của Thi Cốt Ma cuối cùng cũng bị hắn làm bị thương.

Nhưng mà hắn cũng không thừa thắng xông lên.

Mà là lắc mình đi tới bên cạnh Trương Thiên Thành, cúi người nhìn tình huống của gã.

- Này, không chết được chứ?

Mặc kệ nói như thế nào, Trương Thiên Thành là một trong những bằng hữu khó có được của mình, không thể mặc kệ.

- Không có việc gì.

Trương Thiên Thành đờ đẫn mở miệng.

Không phải gã cao lãnh, mà là hiện tại gã chỉ có miệng và ánh mắt còn có thể động.

Lực lượng thần thức của Ôn Tri Hành đảo qua, cũng thở ra một hơi.

Cũng may, chỉ là toàn thân gãy xương nát bấy.

Vấn đề nhỏ.

- Đừng phản kháng, thu!

Sau một khắc, Ôn Tri Hành tiện tay đem Trương Thiên Thành xụi lơ trên mặt đất hút vào, dưới ánh mắt kinh ngạc của gã đem vào bên trong Càn Khôn đai lưng.

Càn Khôn đai lưng của hắn không giống với trữ vật linh khí bình thường, có thể để cho vật sống trong thời gian ngắn sống sót.

Chẳng qua bởi vì chưa từng dùng qua, lúc trước Ôn Tri Hành thiếu chút nữa quên mất điểm này.

Vừa rồi, hắn vốn định tìm một chỗ trước an trí tốt Liễu Thanh Đại, nửa đường lại nhớ tới Càn Khôn đai lưng là của mình có thể chứa người.

Chợt trực tiếp đút mấy viên đan dược xuống, thấy thương thế ổn định liền đem Liễu Thanh Đại dẫn đầu thu vào trong đó, lúc này mới nhanh chóng trở về cứu người.


Về phần thương thế của Trương Thiên Thành, vậy thì càng không cần quan tâm.

Vốn là thân thể khôi lỗi, căn bản không có gì trí mạng, chờ chính gã chậm rãi khôi phục là được.

Thật sự khôi phục không được, tu bổ gã là cũng không thành vấn đề.

- Đáng chết!

Đúng lúc này, hai đầu Thi Cốt Ma kia đều phát ra phẫn nộ gào thét, lấy một loại tư thế quỷ dị vặn vẹo, từ trên mặt đất thẳng tắp đứng lên.

Vết thương trên thân thể đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục nguyên trạng.

Hai kiếm này của Ôn Tri Hành tuy mạnh, nhưng vẫn không thể tạo thành thương tổn thực chất gì đối với bọn họ.

Thân thể bọn họ có chút tương tự với Trương Thiên Thành.

Đều là người chết, thương thế bình thường cũng giống như không có.

Đối với bọn họ mà nói, thống khổ nhất ngược lại là con vịt muốn tới tay lại không còn.

Ôn Tri Hành quả thực chính là hết lần này đến lần khác phá hư chuyện tốt của bọn họ.

Này không đem xé nát nuốt sống, quả thực khó tiêu mối hận trong lòng.

Hống!

Chợt hai đầu Thi Cốt Ma há to miệng, lộ ra răng nanh dữ tợn, một trái một phải nhanh như chớp đánh tới Ôn Tri Hành.

- Ăn mày!

- Ăn mày!

- Hừ! Kiếm thứ ba! Kiếm thứ tư!

Ôn Tri Hành hiện tại không còn bận tâm, tự nhiên không sợ hãi chút nào, hai tay phát lực, kiếm hoàn vũ khởi ảo ảnh.

Hai đạo huyết sắc kiếm khí quét ngang qua.

Uy lực hai kiếm này so với trước cường đại hơn không ít.

Kiếm khí lăng nhiên, trong lòng Tiểu Lục Tử lại sinh ra cảm giác sợ hãi.

- Lùi lại, để ta!


Chưởng quầy biến thành Thi Cốt Ma, toàn thân lân giáp u quang lóng lánh, chỉ thấy y giơ tay ngăn cản.

Khi! Khi!

Hai tiếng kim thiết giao nhau vang lên, hai kiếm này lại lần nữa bị y chặn lại.

- Cứng như vậy?

Ôn Tri Hành chỉ cảm giác cỗ thân thể này cứng như thép thạch, trong đó ẩn chứa lực lượng cũng không kém chính mình chút nào.

Sau một khắc, thi cốt ma Tiểu Lục Tử biến thành quỷ mị đánh tới phía sau hắn.

Phốc!

Ôn Tri Hành né tránh không kịp.

Móng vuốt sắc bén kh ủng bố xé rách lưng hắn, nhưng chỉ lộ ra vài vết thương nhợt nhạt.

Điểm thương thế này đối với hắn mà nói, căn bản không ảnh hưởng toàn cục.

- Làm sao có thể!

Tiểu Lục Tử ngây ngẩn cả người, một trảo này của mình dùng toàn lực, lại chỉ để lại chút vết thương như vậy.

Thân thể nhân loại này rõ ràng không kém so với đại ca của mình?

- Ta không tin!

Vẻ mặt Tiểu Lục Tử trở nên tức giận, móng vuốt khổng lồ lần nữa đập xuống đỉnh đầu Ôn Tri Hành.

- Muốn chết!

Ôn Tri Hành hai mắt ngưng tụ, nghiêng người vung kiếm đánh bay móng vuốt đánh úp lại.

Bùm!

Cùng lúc đó, chân phải của hắn đạp về phía trước, một cỗ lực đạo khổng lồ lấy hắn làm trung tâm bộc phát, quét qua bốn phía.

Hai đầu Thi Cốt Ma trong lòng cả kinh, thân thể nhanh chóng rút lui.

Hai ma này thực lực rất mạnh, hơn nữa thần trí đồng dạng cực cao.


Nhất là chưởng quỹ kia, thực lực rõ ràng đã ở cảnh giới thứ năm.

Bình thường đệ tứ cảnh tu sĩ, căn bản cũng không phải là đối thủ của hai người này.

- Kiếm thứ năm!

Kiếm hoàn trong tay Ôn Tri Hành xoay tròn, cùng lúc đó, cả người đã hóa thành một viên đạn pháo, lao mạnh về phía Tiểu Lục Tử.

Đồng thời phát lực lần nữa, đột nhiên hướng về phía trước điên cuồng vung xuống.

Tiểu Lục Tử cảm nhận được nguy cơ, thân hình bạo lui.

Nhưng mà hai tròng mắt Ôn Tri Hành lóe lên u quang, quát:

- Nhiếp tâm thuật!

Thân thể Tiểu Lục Tử cứng đờ.

Phụt!

Kiếm quang chợt lóe, một cái đầu thật tốt cứ như vậy bay múa lên.

Cái đầu này, đã lần thứ hai bị Ôn Tri Hành chặt bỏ.

- Ngươi!

Trong ánh mắt Tiểu Lục Tử lộ ra oán độc vô tận.

Hai lần bị chặt đầu.

Nếu không có đại ca ở đây, sợ rằng y đã chết dưới kiếm của người này.

- Chết cho ta! Kiếm thứ sáu.

Ôn Tri Hành dũng võ vô song, tay cầm kiếm hoàn lựa chọn cận thân đánh giết, một thân khí huyết bộc phát ra lực lượng có thể nói cường hãn vô cùng.

Một đạo kiếm quang, thuận tay mà ra, bắn về phía mi tâm Tiểu Lục Tử.

Thân thể của Thi Cốt Ma vốn đã chết.

Chỉ có hủy thần hồn kia, mới có thể diệt sát.

- Đại ca cứu ta!

Tiểu Lục Tử có chút luống cuống.

- Đừng hoảng hốt, có ta!

Chưởng quầy biến thành Thi Cốt Ma lập tức thân hình lóe lên, chắn trước người y.

Đang muốn đưa tay đỡ, nhưng mà lần này lại có chút không giống, hai tay của gã trong nháy mắt bị chặt bỏ.


- A!

Thân thể lần nữa bị bổ trúng, trong miệng của gã phát ra thống khổ gào thét, biểu tình càng ngày càng vặn vẹo.

Trước ngực trong nháy mắt bị chém đến máu thịt mơ hồ.

- Hả?

Ôn Tri Hành hai mắt híp lại, Thi Cốt Ma này thật là khó chơi, kiếm thứ sáu đều không thể gi ết chết gã!

Thân thể này cứng rắn không nói, khả năng khôi phục cũng là kh ủng bố.

Nhiên Huyết Thất Kiếm tuy mạnh, nhưng chung quy chỉ là kiếm pháp phẩm chất màu trắng.

Đã sắp không theo kịp cảnh giới của hắn rồi.

Cũng may, kiếm thứ bảy Nhiên Huyết này, hẳn là có thể bù đắp thương tổn!

- Nhiên Huyết kiếm pháp, kiếm thứ bảy!

Bỗng dưng, bụi mù nổi lên bốn phía, Ôn Tri Hành hai tay cầm kiếm, gân xanh trên cánh tay nổi lên, trong mắt huyết sắc quang mang chợt lóe lên, lại là một kiếm chém ngang.

Huyết khí quanh thân cuồng trào, trong nháy mắt toàn bộ bị rút ra.

Nhiên Huyết kiếm pháp, kiếm thứ bảy này ngưng tụ toàn bộ khí huyết lực quanh thân.

Tranh!

Trên kiếm hoàn, huyết quang lưu chuyển.

Huyết khí bàng bạc như Du Long quấn quanh lưỡi kiếm.

- Chết đi!

Ôn Tri Hành gầm lên một tiếng, sắc mặt hắn trắng bệch, tựa như người chết, cổ tay run lên, kiếm hoàn lập tức bay ra.

Một kích này ẩn chứa uy thế vô cùng kh ủng bố!

Nguy cơ tử vong bao phủ trong lòng hai thi cốt ma.

Bùm!

Sau một khắc, huyết kiếm trùng thiên!

Chưởng quỹ biến thành Thi Cốt Ma trong lòng hoảng hốt, nguy cơ tử vong bao phủ trong lòng gã.

Ánh mắt của gã trở nên quyết tuyệt, một tay đem Tiểu Lục Tử phía sau chắn ở trước người mình.

Phốc xuy!

Một đạo kiếm quang huyết hồng xuyên thấu cả Thiên Linh Cái của Tiểu Lục Tử.