- Phàm nhân thọ nguyên chỉ là trăm năm, mà chúng ta tu đạo chi nhân thọ nguyên mặc dù dài, nhưng trên đường ngã xuống không ít, nhân sinh thoáng qua tức thì, bắt lấy trước mắt là được, lưu không được, ngươi có thể không lưu, cũng có thể chọn chính mình đuổi theo.
Liễu Thanh Đại nghe xong sửng sốt.
Thì ra sư tỷ nói là ý này sao?
Ngay sau đó, nàng bắt đầu trở nên rộng mở trong sáng.
- Sư tỷ nói đúng!
Nàng hiểu rồi!
Mình còn có thể bám lấy?
Chỉ là.. Cái này không tốt chứ?
- Ân, Đại Nhi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt trước đi.
Bạch Lộ Thu thấy Liễu Thanh Đại dường như có cảm ngộ, cũng cười híp mắt đi ra ngoài.
Nàng vừa rồi là đang nói với Liễu Thanh Đại, đồng thời cũng là đang nói với chính mình.
Nên hành động thì hành động!
Về phần tình cảm của Liễu Thanh Đại?
Vốn là chuyện bát tự không có một nét, cùng lắm thì cạnh tranh công bằng là được.
Nàng không để ý những thứ này.
Mấu chốt nhất chính là nàng lại không muốn cùng Ôn Tri Hành vẫn thiên hoang địa lão, chủ yếu chính là muốn xử lý tai họa ngầm trong cơ thể mà thôi.
Đối với Ôn Tri Hành lại càng không có tình cảm gì.
Tương đối, nàng cũng không ghét Ôn Tri Hành.
Nếu như vậy, đó chính là có thể tiếp tục tiếp xúc.
Xử lý xong tai họa ngầm, nàng cũng sẽ không dây dưa.
Đáng tiếc, tối nay phải trông chừng Đại Nhi, nếu không tối nay có thể xử lý tai họa ngầm trong cơ thể.
Bạch Lộ Thu thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc.
Tai họa ngầm của mình đã áp chế quá lâu quá lâu, thậm chí ảnh hưởng đến tu hành của nàng.
Chờ âm dương giao hòa một lần, tai họa ngầm biến mất, thực lực của nàng có lẽ có thể lại lên một tầng lầu.
- Đợi thêm vài ngày nữa đi..
Bạch Lộ Thu nhìn một gian phòng cách đó không xa, đè nén suy nghĩ trong lòng mình.
- -
Lúc này, Ôn Tri Hành cũng không biết Liễu Thanh Đại cùng Ôn Bạch Lộ Thu đang nói cái gì.
Hắn đã đi tới trong phòng Trương Thiên Thành.
- Ai!
Vừa mới tiến vào trong đó, Trương Thiên Thành liền đột nhiên mở hai mắt.
Lúc này gã đã nửa tựa vào đầu giường, trong thời gian ngắn ngủi này, thân thể của gã đã có thể miễn cưỡng nhúc nhích.
Thấy là Ôn Tri Hành, gã chậm rãi buông phòng bị xuống.
- Trương sư huynh, lúc trước.. có nhiều đắc tội.
Ôn Tri Hành chủ động mở miệng, xem như xin lỗi vì những gì mình đã gây ra.
- Ngươi biết ta?
Trương Thiên Thành nhíu mày mở miệng, người trước mắt luôn cho gã một loại cảm giác rất quen thuộc.
- Không biết.
Ôn Tri Hành lắc đầu, hắn sẽ không thừa nhận thân phận của mình.
Tiên linh nhãn của hắn có thể nhìn thấu tất cả, Trương Thiên Thành bây giờ đã sớm không phải là Trương Thiên Thành lúc trước.
Không nhận ra sao?
Ánh mắt Trương Thiên Thành ngưng tụ, rồi nhắm hai mắt lại.
Như vậy, cũng không giống như là không biết a.
Nhưng gã lại theo bản năng không muốn tiếp tục hỏi việc này.
Ôn Tri Hành thấy thế cũng không nói lời nào, ngồi xuống ngay tại chỗ, xem như canh giữ bên cạnh.
- Cảm ơn.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Trương Thiên Thành chậm rãi truyền đến.
- Trương sư huynh ngày sau nếu có gì cần hỗ trợ, cứ việc tìm ta, có lẽ ta có thể giúp ngươi một chút.
Ôn Tri Hành không mở mắt, chỉ thản nhiên mở miệng.
- Được.
Trương Thiên Thành dừng lại một lát, trả lời.
Hai người cứ như vậy không nói gì.
Một đêm này, tất cả mọi người đều có tâm tư riêng, vô tâm đi vào giấc ngủ.
* * *
Thời gian một đêm, rất nhanh đã trôi qua.
Ngày hôm sau.
Ôn Tri Hành đứng dậy duỗi lưng, híp mắt nhìn về phía trước qua cửa sổ.
Mưa gió ngừng lại, mây đen dày đặc tản đi.
Ánh mặt trời tươi đẹp một lần nữa xuất hiện giữa không trung.
Ánh sáng nhu hòa rơi trên mảnh đất này, phủ thêm một lớp áo khoác màu vàng cho vạn vật.
Thời tiết thoải mái này làm cho tinh thần Ôn Tri Hành chấn động, tinh thần sảng khoái.
Trương Thiên Thành ở một bên trải qua một đêm khôi phục, dĩ nhiên khôi phục không ít, giờ phút này đã có thể bình thường xuống giường đi đường.
Hưu!
Đúng lúc này, ngoài phòng, lại có vài đạo thân ảnh xuất hiện.
Đoàn người này chính là đám người Hoa Hữu Dung.
- Di, đều đã trở lại?
Ôn Tri Hành nheo mắt lại, cảm giác được một tia kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng rằng Hoa Hữu Dung mang theo tứ đại ma tướng về Vạn Diệu cung.
Nhưng bây giờ là tình huống gì?
Lại nữa à?
Chẳng lẽ thật sự đi bắt yêu ma?
Tiên linh nhãn!
Ôn Tri Hành không do dự, trực tiếp mở thần thông, hoa văn màu vàng lóe lên.
Hết thảy trước mắt nhất thời không chỗ nào che giấu.
- Hả?
Ngay sau đó, Ôn Tri Hành cũng sửng sốt.
Ma tướng bám vào trên người bốn người Trầm Linh Quân lại biến mất không thấy.
Ánh mắt của hắn lại híp lại, rất nhanh liền phát hiện trong thức hải của mỗi người, đã bị gieo xuống ma chủng.
Những người này sẽ không giống hắn, có bí pháp có thể ngăn cản ma chủng.
Rất rõ ràng, giờ phút này đã bị ma chủng khống chế.
Chờ ma chủng hoàn toàn nảy mầm, để ma hồn mới sinh kia thay thế thần hồn, vậy thì hoàn toàn hết thuốc chữa.
Quả nhiên không có hảo tâm như vậy.
Nghĩ như vậy, thân ảnh Ôn Tri Hành biến mất tại chỗ.
Dưới lầu, Bạch Lộ Thu đã xuất hiện trước một bước, đang đứng ở giữa đại sảnh khách sạn, nhíu mày nhìn Hoa Hữu Dung trở về.
Di?
Đám người Hoa Hữu Dung vừa mới tiến vào trong đó, liền nhìn thấy hai thi thể Thi Cốt Ma kia.
Trong lúc nhất thời, trong lòng đều là cả kinh.
Đêm qua trong khách sạn cũng xảy ra chiến đấu sao?
Đêm qua, đám người Hoa Hữu Dung tự mình hành động, nếu không phải Ôn Tri Hành thực lực không tầm thường, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Giờ phút này nàng có thể có sắc mặt tốt là lạ rồi.
- Hồi sư tỷ, yêu ma quỷ trá, ta sợ ngươi gặp chuyện không may liền muốn cùng đi hỗ trợ.
Hoa Hữu Dung vội cúi đầu giải thích:
- Không ngờ lại mất dấu, sau đó lại gặp phải một yêu ma, còn nhốt chúng ta trong một trận pháp, mãi cho đến giờ phút này mới miễn cưỡng tránh thoát.
- Trận pháp?
Bạch Lộ Thu nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Đêm qua nàng ngay từ đầu cũng bị vây ở trong trận pháp.
Bất quá thực lực của nàng cường đại, dễ dàng có thể phá vỡ.
Mà đám người Hoa Hữu Dung thực lực hơi yếu, bị vây khốn thật đúng là có thể hiểu được.
- Vâng, sư tỷ, là ta tự mình rời đi, ta nguyện ý tiếp nhận trừng phạt.
Hoa Hữu Dung nói khẩn thiết, sắc mặt còn hơi lộ vẻ mệt mỏi.
Về phần trạng thái của những người khác đồng dạng cực kém.
Vừa nhìn đã trải qua một hồi kịch chiến.
- Quên đi.
Bạch Lộ Thu thấy thế, thần sắc hơi hòa hoãn.
Ai cũng sẽ không ngờ tới nơi đây cư nhiên còn có hai đầu Thi Cốt Ma thực lực cường đại, liền ngay cả nàng cũng không biết, cũng không trách được lên đầu Hoa Hữu Dung.
- Tạ sư tỷ.
Trên mặt Hoa Hữu Dung lộ ra vẻ vui mừng vừa đúng.
Nàng đứng dậy chậm rãi tới gần Bạch Lộ Thu, lòng bàn tay hướng về phía sau, trong đó có một viên ma chủng chậm rãi xuất hiện.
Tân ma chủng luyện thành, nàng đã chuẩn bị xuống tay với Bạch Lộ Thu.
Bạch Lộ Thu vẫn chưa phát hiện điểm này, Ôn Tri Hành lại cảm nhận được không đúng, thức hải của hắn đã có dị động.
Ma chủng!
Ôn Tri Hành cả kinh.
Quả nhiên, Hoa Hữu Dung muốn xuống tay với Bạch Lộ Thu.
- Thu dọn một chút, các ngươi chuẩn bị về tông môn trước đi.
Bạch Lộ Thu đột nhiên mở miệng.
Về tông môn?
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều là cả kinh.
Ngay cả thân hình Hoa Hữu Dung cũng dừng lại.
- Yêu ma trong Ngũ Phong huyện cường đại hơn nhiều so với dự đoán, yêu ma tàn sát bừa bãi kia thấp nhất cũng là thực lực cảnh giới thứ năm, ta đã gửi đi tin tức xin giúp đỡ cho tông chủ, rất nhanh, sẽ có người đến trợ giúp.
Bạch Lộ Thu lại mở miệng, nói rõ quan hệ lợi hại với những người khác.
Vừa nghe đến Liễu Thanh Huyền đã biết được việc này, thậm chí còn có thể có tiếp viện, ma chủng trong lòng bàn tay Hoa Hữu Dung lập tức tiêu tán.
Những người khác có lẽ nhìn không thấu ma chủng của mình, nhưng Liễu Thanh Huyền thì không nhất định.
Bạch Lộ Thu gửi tin nhắn cho Liễu Thanh Huyền, ai biết Liễu Thanh Huyền có đến hay không.
Nếu đến thì phiền toái.
Áp lực Liễu Thanh Huyền gây cho nàng thật sự quá lớn.
Vừa nghe nói như thế, Hoa Hữu Dung trực tiếp hủy bỏ kế hoạch ban đầu.
Ôn Tri Hành thấy ma chủng trong lòng Hoa Hữu Dung biến mất, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Ta còn phải ở lại đây tiếp tục điều tra, Hoa sư muội, lần này làm phiền ngươi mang theo sư huynh muội khác về tông môn.
Bạch Lộ Thu nhìn Hoa Hữu Dung trước mặt.
- Vâng!
Hoa Hữu Dung nghe vậy, nhất thời cười duyên một tiếng.
Để cho nàng đưa người trở về a..
Vậy nàng cung kính không bằng tuân mệnh..
Ôn Tri Hành nghe vậy nhất thời nhíu mày.
Để Hoa Hữu Dung đưa người trở về, vậy không phải là dê vào miệng hổ sao?
Nhưng hắn lại nghĩ lại, không đúng, chỉ cần Hoa Hữu Dung muốn động thủ, bọn họ liền phản kháng không được.
Bạch Lộ Thu quay đầu nhìn Ôn Tri Hành phía sau,
- Đúng rồi, Vương sư đệ ở lại giúp ta.
- Vâng.
Ôn Tri Hành hơi sửng sốt, rồi gật đầu.
Hoa Hữu Dung lại có thâm ý nhìn Bạch Lộ Thu và Ôn Tri Hành.
Làm thế nào để "Vương Thủ Chân" ở lại?
Thực lực của Vương Thủ Chân cũng không tính là quá cao a.
Hiện tại "Vương Thủ Chân" chính là một bảo bối khác trong lòng nàng, nàng tự nhiên vô cùng cảnh giác.
- Vương sư đệ, ngươi đi mang Liễu sư tỷ cùng Trương sư huynh xuống.
Bạch Lộ Thu lại dặn dò Ôn Tri Hành.
Ôn Tri Hành gật đầu, mũi chân nhẹ điểm, nhảy dựng lên, trực tiếp tiến vào trong phòng Liễu Thanh Đại.
Lúc này, Liễu Thanh Đại đã khôi phục không ít, tai họa ngầm trong cơ thể đã bị xử lý đến bảy tám phần.
Chẳng qua vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian.
- Liễu sư tỷ!
Vừa mới tiến vào phòng, Ôn Tri Hành liền thân hình lóe lên, nhanh chóng tới gần Liễu Thanh Đại.
Bàn tay to kia càng nắm chặt tay Liễu Thanh Đại.
- Sư đệ, ngươi..
Liễu Thanh Đại nhất thời sửng sốt, nội tâm hiện lên một tia bối rối.