Chỉ có tiểu hài tử mới làm lựa chọn, người lớn... Căn bản không có lựa chọn.
Chiến đấu đã khai hỏa.
Lý Thanh Quân đâm ngân thương tới, nhện yêu kia giống như cũng không nghĩ tới bên này sẽ phá hư ăn ý, trên mặt nổi lên vẻ giận dữ, vung cánh tay ngăn cản, nghe "Keng" một tiếng, phát ra tiếng va chạm của kim loại.
Một cánh tay khác của nhện yêu thẳng như trường kiếm đâm vào mặt Lý Thanh Quân, Lý Thanh Quân hơi nghiêng, cánh tay kia sượt qua tóc, mang theo mấy sợi đứt đoạn.
Ngân thương quét eo, quái vật lại lần nữa chống đỡ, song phương hơi lui một bước.
Xung quanh là bảy tám cái kén hình người bị quấn cực kỳ chặt chẽ, mà Lý Thanh Quân một tay giơ thương đối diện với yêu vật, cảm giác sợ hãi trước đó đã biến mất, trong mắt mang theo lãnh ý đáng sợ.
Trong cơn mưa tầm tã, mái tóc dài của nàng phiêu tán, mưa dán vào hai gò má, thân người càng thêm ướt đẫm so với lúc trước bị Tần Dịch xối, thân hình lại thẳng tắp như một cây trường thương, sừng sững bất động.
- Đạo sĩ trong miếu ở đâu?
Nhện yêu khặc khặc cười quái dị, thật sự phát ra tiếng người.
- Đương nhiên bị ăn rồi.
Nhất định bị ăn rồi, Lý Thanh Quân đã nhìn thấy xương trắng chất đầy trong một góc sân sau, trên đống xương trắng còn là đạo bào.
Nàng hít sâu một hơi, quát lạnh.
- Tội ác tày trời!
Ngân mang lần nữa động, vạch phá miếu đen kịt, khí kình bị quái vật làm lệch đi, đâm ra một động lớn trên tường đất trong sân.
Lý Thanh Lân cũng đi ra, lưng đeo trường thương đứng ở bên cạnh lược trận cho muội muội, không có ý tham chiến, nhìn ra có ý rèn luyện muội muội.
Lưu Tô đang thở dài.
- Những người này rõ ràng đắc tội nàng, có gì phải cứu? Đạo sĩ trong miếu? Chết đều chết rồi, cần gì chứ?
Tần Dịch không để ý tới nó, hắn cũng không cảm thấy Lý Thanh Quân lúc này có gì sai, ngược lại có chút thưởng thức. Hắn suy nghĩ một chút, lặng lẽ đứng ở bên cạnh cửa sân, dùng răng nhọn của Lang Nha bổng khắc một pháp trận đơn giản trên mặt đất.
Phược Yêu Trận loại nhỏ đơn giản hóa, lúc trước đối phó yêu hổ là dùng nó, chẳng qua không biết cái này có hữu dụng đối với nhện yêu hay không, dù sao thì có thể làm bao nhiêu tính toán bấy nhiêu.
Lại nhìn kịch chiến trong sân, một bên tóc dài bồng bềnh, ngân thương như rồng, nhanh như kinh hồng, mưa gió sấm sét chiếu rọi mặt ngọc, qua lại trong tơ trắng đầy trời, chỉ nhìn xem thôi đã như một loại hưởng thụ. Một bên khác hình dạng đáng sợ, gào to như sấm, thân ảnh giao thoa, cực kỳ có cảm giác thị giác tương phản, làm nổi bật Lý Thanh Quân càng như tiên tử.
- Lúc trước thật sự không cảm thấy mãng nha đầu này xinh đẹp thành như vậy, quả nhiên hoa hồng còn cần lá xanh làm nền.
Tần Dịch thấp giọng nói.
Lưu Tô bật cười.
Tần Dịch nhìn kén trắng hình người trên mặt đất, vẫn cảm thấy trong dạ dày cuồn cuộn, cẩn thận hỏi.
- Quái vật kia ngoại trừ trói buộc, còn có thuật pháp đặc thù gì hay không?
- Độc, hơn phân nửa nhện có độc.
Lưu Tô nói,
- Những cái khác thì ta thấy nó chưa có tu luyện ra, dù sao vẫn chỉ là một tiểu yêu quái, luận kỹ pháp chiến đấu đơn thuần, chưa hẳn vượt Lý Thanh Quân. Bất quá thuật pháp khó chơi, một mình Lý Thanh Quân chưa chắc đánh thắng.
Trung tâm giao chiến, một thương của Lý Thanh Quân đẩy ra mấy đạo tơ trắng, đâm thẳng vai nhện yêu.
Nhện yêu không thể né tránh, phát ra một tiếng gào đau nhức, mấy chân đồng thời lảo đảo lui về phía sau vài bước, thân thể nhìn như đao thương bất nhập kia vậy mà cũng bị đâm ra một miệng vết thương, huyết dịch màu xanh ồ ồ chảy ra.
Nhưng cùng lúc đó, mũi thương đâm vào trên người nó nhanh chóng phủ đầy mạng nhện, cuối cùng bị quấn chặt, không thể rút trở lại. Tiếp theo, màu xanh thẫm một đường lan tràn theo mũi thương, tiếp cận hai tay Lý Thanh Quân.
Lý Thanh Quân mạnh mẽ phá vỡ mạng nhện, rút thương bay ngược, có chút chật vật.
Tần Dịch sờ cằm tự nói.
- Quả nhiên, nhện yêu này nhìn như đáng sợ, nhưng cũng không phải quá mạnh... Chỉ nhìn lực đạo đơn thuần thì giống như không bằng yêu hổ kia?
- Lực lượng là thiên phú có hạn của bản thể, nhưng tổng hợp các loại thuật pháp thì mạnh hơn yêu hổ kia rất nhiều.
Lưu Tô nói.
- Nhất là cạm bẫy, Lý Thanh Quân không có trúng mà thôi. Khác biệt lớn nhất giữa yêu cùng thú không ở lực lượng, mà ở chỗ này.
- Linh trí?
- Đúng.
Ngươi xem nó một mực không dám gây sự với Lý Thanh Lân, tròng mắt thì cứ liên tục nhìn ngươi, có lẽ coi ngươi thành quả hồng mềm, đang có y nếu thấy tình thế không ổn sẽ đột phá từ chỗ ngươi, rất thông minh.
"..."
Trong cuộc chiến, Lý Thanh Quân đã rơi vào thế hạ phong.
Như Lưu Tô nói, nói đến kỹ pháp chiến đấu, nhện yêu này không có điểm sáng nào, nhưng Lý Thanh Quân cũng không có kinh nghiệm ứng đối với thuật pháp, mỗi lần nhìn xem có thể thắng, luôn bị các loại dị thuật khiến cho vô cùng chật vật.
Tần Dịch còn xem có tư có vị, Lý Thanh Lân lo lắng muội muội có sai lầm, rốt cuộc ra tay.
"Vèo!"
Ngay cả động tác cũng không thấy, ngân thương đã tới mặt, sát khí thê lương khiến cho nhện yêu dựng ngược lông cứng, vô ý thức giơ tay ngăn cản một chút, cánh tay như kiếm kia vậy mà "Xì xì" bốc lên hương vị bị đốt, đó là kình khí xoắn ốc bộc phát trong nháy mắt khoan ra vết bỏng trên cánh tay vô cùng kiên cố của nó.
Cùng lúc đó, trên người Lý Thanh Lân dường như còn có hào quang nào đó tràn ra, nhện yêu hoảng sợ kêu to một tiếng, hoảng hốt chạy bừa mạnh mẽ đụng tới Lý Thanh Quân, không hề chú ý mũi thương của Lý Thanh Quân cũng đã đến mặt nó.
Lưu Tô có điều suy nghĩ.
- Trên người Lý Thanh Lân có ít đồ... Đây không phải hiệu quả võ học thuần túy có thể đạt tới...
Dường như Lý Thanh Lân mang cho nhện yêu cảm giác sợ hãi quá mức mãnh liệt, nó ngay cả tránh đều không làm, đầu vai trực tiếp va chạm làm lệch mũi thương của Lý Thanh Quân, tiếp theo cả người đánh thẳng vào. Tay trái Lý Thanh Quân bổ một cái, trúng yết hầu mặt người của nhện yêu, nhện yêu nhịn đau tiếp tục xông tới, đẩy Lý Thanh Quân lui mấy chục bước.
Lý Thanh Quân không sợ, một bên chống đỡ nhện yêu lui về phía sau, thương sớm đã điều chỉnh xong, bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm chặt trường thương, nặng nề đâm vào trong miệng mặt người, răng nanh đều nứt vỡ vài cái, xuyên thẳng vào hầu.
Nhện yêu phát ra một tiếng kêu đau đớn kinh thiên động địa, trong miệng lại đột nhiên phun ra sương mù màu đỏ, lập tức bao phủ Lý Thanh Quân gần trong gang tấc vào trong đó.
Độc, có trời mới biết đây là loại nhện gì, loại độc nào?
Lý Thanh Lân chấn kinh, vừa muốn ra tay giúp muội muội, chợt sững sờ, ngừng lại.
Mắt thấy cánh tay nhện yêu muốn cắm vào cổ họng Lý Thanh Quân, "BA~" một tiếng, lại lần nữa đau đớn kêu ra tiếng, cánh tay vốn nên cắm vào cổ họng Lý Thanh Quân rõ ràng cắm vào trên một cây Lang Nha bổng không biết từ đâu xuất hiện.
Răng sắc dày đặc trên Lang Nha bổng đâm vào trên cánh tay, cho dù cánh tay của nó cứng rắn như kiếm cũng vô cùng đau đớn.
Là Tần Dịch đã tiếp cận bên người.
Một tay Tần Dịch xcaafm Lang Nha bổng ngăn cản cánh tay nhện, tay kia ôm lấy eo Lý Thanh Quân lui về phía sau ba bước, vừa mới đứng vững, lập tức móc ra một viên đan dược nhét vào trong miệng nàng.
Lý Thanh Lân không có đuổi tới, giống như có chút hứng thú mà quan sát biểu hiện của Tần Dịch.
Lý Thanh Quân cũng có chút sững sờ.
Đan dược vào miệng liền tan, một cỗ cảm giác mát lạnh tỏa vào trong óc, thấm vào tứ chi, đầu óc vừa rồi bị độc ảnh hưởng hỗn loạn lập tức thanh minh, trên tay cũng một lần nữa đã có khí lực.
Quay đầu nhìn lại là khuôn mặt cười tủm tỉm của Tần Dịch.
- Đây thật sự là đan giải bách độc, lúc trước cho ca ca cô mà hắn không muốn.
Lý Thanh Quân mấp máy miệng, đang muốn nói gì đó, Tần Dịch bỗng nhiên lại lần nữa ôm eo nàng, nhanh chóng lui về phía sau ba thước.
Nhện yêu lại lần nữa đâm vào khoảng không, điên cuồng gào thét nhấc bốn chân đuổi theo.
Tần Dịch ôm Lý Thanh Quân thối lui đến cạnh cửa, nhện yêu vừa đuổi đến, bỗng nhiên bất động.
Dưới chân không biết giẫm phải vật gì, giống như bị dính trên trên mặt đất, như thế nào cũng nâng không nổi, thò tay muốn công kích hai người Tần Dịch lại kém một thước, như thế nào cũng với không đến.
Ngẩng đầu nhìn lại, Tần Dịch nhe răng cười, lộ ra Lang Nha bổng.
- Coi ta là quả hồng mềm? Bổng Bổng gợi cảm, dạy ngươi thành tiên.
"Phanh" một tiếng, cái đầu mọc ra mặt người kia bị nện thành dưa hấu.
... ...
- Đa tạ ân công cứu giúp.
Người giang hồ được thả ra khỏi kén trắng váy lạy tạ ơn.
- Lần này trở về, nhất định đến Trường Sinh Quan dâng hương, cầu phúc cho ân công.
- Này!
Lý Thanh Quân bất mãn nói.
- Cứu ngươi là chúng ta, ngươi đến Trường Sinh Quan dâng hương làm gì?
- Mặc dù ân công là phải cảm tạ, nhưng lần này đã gặp phải yêu vật chân chính, tự nên càng kính thần tiên rồi...
Lý Thanh Quân cũng không biết làm sao phản bác lời này, im lặng nhìn bọn họ thiên ân vạn tạ rời đi.
Ba người cũng không có lại ở trong miếu, đi tới đình đài ngoài núi, đình đài trong mưa tươi mát sạch sẽ, khiến cho tinh thần ba người vừa rời khỏi miếu hôi thối đều thoải mái hơn vài phần.
Tâm tình Lý Thanh Quân rầu rĩ không vui cũng rất nhanh chuyển biến tốt, mở rộng cánh tay nói.
- Thật sự giết yêu quái ăn thịt người, có thể coi như tiên nữ hay không?
Tần Dịch cảm thấy nàng rất thú vị. Thật ra hắn rất muốn hỏi, cô nghẹn tiểu lâu như vậy, thật sự không cần giải quyết một chút?
Hắn có chút hứng thú mà nhìn Lý Thanh Quân, Lý Thanh Lân tức thì có chút hứng thú nhìn hắn.
- Vừa rồi thật sự là phải cảm tạ Tần huynh tương trợ.
Lý Thanh Quân bĩu môi, quay đầu nhìn núi phía xa, không nói lời nào.
Tần Dịch nói.
- Nào có chuyện gì, chẳng qua do tình thế cấp bách, sau đó ngẫm lại thật ra cho dù ta không ra tay, Lý huynh cũng không có khả năng để cho lệnh muội xảy ra chuyện, quái vật kia vốn không phải đối thủ của ngươi.
- Chung quy vẫn do Tần huynh giúp đỡ.
Lý Thanh Lân cười nói.
- Hơn nữa, Tần huynh có thể trước phát giác nơi đây có yêu, rất có thủ đoạn.
Tần Dịch xấu hổ.
Lý Thanh Lân nhìn Lang Nha bổng của Tần Dịch, cười nói.
- Bất quá nhìn không ra, cây Lang Nha bổng này của Tần huynh nhìn như tầm thường thế mà có thể đập nát đầu của quái vật kia.
- A ha ha ha, đầu của nó là đầu người, không đủ cứng.
Tần Dịch không muốn bọn hắn nghiên cứu Lang Nha bổng, trực tiếp chuyển chủ đề.
- Lúc trước nghe lời của của Lý huynh giống như không tin trên đời có tiên. Mãnh hổ mọc cánh còn xem như biến dị, nhưng loại yêu vật này sống sờ sờ trước mặt, vì sao Lý huynh cũng không kinh ngạc?
Lý Thanh Lân giải thích.
- Tần huynh đã hiểu lầm. Tại hạ không tin chẳng qua là khoe khoang khoác lác trường sinh bất lão, cũng không nghi ngờ đối với yêu ma quỷ quái hoặc đạo thuật hàng yêu trừ ma. Bởi vì cái trước tìm không thấy bất kỳ chứng minh thực tế nào, mà cái sau lại có rất nhiều sự thật. Thật ra ta cũng không phải không có giết qua yêu quái.
- Thì ra là thế...
Nói như vậy.
"Thần tiên" trong mắt Lý Thanh Lân và trong mắt người khác không quá giống nhau, trong mắt phàm nhân, ngươi có chút đạo pháp liền coi như thần tiên, nhưng trong mắt Lý Thanh Lân, đó chẳng qua là người nắm giữ một ít thủ đoạn đặc thù mà thôi, nói không chừng còn đánh không lại hắn.
Không thể trường sinh, trên bản chất thì vẫn chưa vượt qua phạm trù con người.
Khó trách hắn không có bất kỳ hứng thú gì đối với muội muội thích "Tìm tiên". Có lẽ "Tiên Tích" (*) rất nhiều, "Yêu ma" cũng không thiếu, đó đều không phải thứ đủ để khiến cho hắn ngạc nhiên.
[*Di Tích của Tiên]
Lý Thanh Lân lại nói.
- Thật ra, đối phó yêu rất đơn giản, đối phó người lại khó hơn nhiều.
Tần Dịch sững sờ.
- Đây lại là vì sao?
- Bởi vì yêu quái cũng không có gì nghiêm trọng, một thương một lỗ, giết chết còn không có bất kỳ gánh nặng nào, cho dù ngươi giết yêu quái không làm ác, truyền đi vẫn có người ca ngợi. Nhưng ngươi muốn giết người, sẽ có các loại phiền toái, bất kể thân phận gì cũng rất khó muốn làm gì thì làm.