Tần Dịch thiếu chút nữa bị những lời này sặc chết.
Hắn muốn để cho Kinh Trạch vẽ, bởi vì hắn có thể cảm nhận được trong bức họa nữ tử kia có chút hồn ý, nhưng cảm giác này rất hư ảo, chẳng qua chỉ là một chút cảm ứng mờ mịt. Hắn không cách nào phán định đây là "Câu hồn" hay "Hộ hồn", hay chính bản thân hắn đưa linh hồn vào hội họa? Đây là khái niệm hoàn toàn trái ngược.
Lưu Tô không nói chuyện, Tần Dịch không biết nó đang suy nghĩ gì, mà hắn cũng không muốn mọi chuyện đều trông cậy vào Lưu Tô, muốn tự mình làm chút phán đoán đấy.
Vì vậy bảo cho Kinh Trạch vẽ mình, vậy thì có thể cảm giác rất rõ ràng.
Kết quả, ba trăm lượng mà người này cũng không kiếm.
Tròng mắt Tần Dịch xoay tròn, trông thấy trên người Kinh Trạch rơi xuống một vài cánh hoa đào, hắn âm thầm cong ngón búng ra.
Cánh hoa lặng yên không một tiếng động mà biến thành một tấm lụa mỏng hồng nhạt, choàng lên người Kinh Trạch.
Kinh Trạch giống như điện giật bắn lên, hất lụa mỏng ra, vừa bực mình vừa buồn cười.
- Các hạ là người có đạo hạnh, vì sao còn tính trẻ con?
Tần Dịch cười hì hì nói.
- Lấy đạo của người trả lại cho người, cái gì gọi là tính trẻ con?
Kinh Trạch lại ngồi trở về.
- Để cho ta khoác nữ trang, ta cũng sẽ không vẽ ngươi, có tác dụng gì?
- Cho nên ngươi chỉ biết vẽ nữ nhân?
Tần Dịch có chút hứng thú hỏi.
- Hay chỉ muốn vẽ nữ nhân?
Kinh Trạch nói.
- Họa sĩ vẽ vẻ đẹp nhân gian, chỉ có vật đẹp mới đáng trút linh hồn vào lưu lại ấn ký, nam nhân có gì đẹp để vẽ?
- Đáng đời ngươi vẽ tranh không có tiến bộ, thì ra là đồ háo sắc!
Tần Dịch khinh bỉ.
- Vẻ đẹp dương cương của nam tính không phải đẹp?
Kinh Trạch không nói.
Tần Dịch lại nói.
- Cầu nhỏ nước chảy là đẹp, sông lớn chảy về hướng Đông không phải đẹp?
Kinh Trạch thở dài.
- Vậy các hạ ôm vẻ đẹp dương cương của ngươi ngủ không phải rất tốt?
- Ta XXX...
Tần Dịch lấy ra Lang Nha bổng.
Kinh Trạch vội trốn.
Tần Dịch nói.
- Có muốn nếm thử vẻ đẹp của dương cương không?
Kinh Trạch bất đắc dĩ nói.
- Khách nhân là một người thú vị. Sơn tự hoa đào, nhân gian thịnh cảnh, sao không đi thưởng thức mà quấn quít lấy một họa sĩ nghèo như ta làm gì?
Nói đến đây, ánh mắt của hắn nhìn cửa chùa, chỗ đó có rất nhiều nữ tử đang nhập tự lễ Phật, oanh oanh yến yến, sính sính đình đình.
Tần Dịch theo ánh mắt của hắn nhìn lại, như có điều suy nghĩ.
Sơn tự, hoa đào.
Chỉ sợ hắn có ám chỉ gì khác.
- Được rồi.
Tần Dịch vỗ vỗ bờ vai của hắn.
- Đợi ta đi thưởng thức một chút, lại tới tìm ngươi.
Kinh Trạch đưa mắt nhìn Tần Dịch đi vào chùa, lại từ từ cúi đầu vẽ tranh nữ tử của hắn.
Bên người, một lão hán đi ngang qua, thấp giọng nói.
- Thượng sứ bảo ngươi vẽ nam nhân vừa rồi, dùng Kinh Hồn Bút.
Kinh Trạch dừng tay, để lại một vết bẩn lớn trên tranh. Hắn không quay đầu, chậm rãi nói.
- Ta cũng không gia nhập Vạn Tượng Sâm La Tông, ai là thượng sứ của ta?
- Bổn tông hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi, ngươi ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không chịu giúp đỡ? Nam nhân này cũng không phải gì của ngươi!
Kinh Trạch trầm mặc rất lâu, mới thấp giọng nói.
- Ta muốn trước đánh gia xem hắn làm như thế nào, sau đó mới quyết định.
- Cổ hủ!
Lão hán cả giận nói.
- Vạn Đạo Tiên Cung làm sao có loại người cổ hủ như ngươi!
- Cho nên... Vạn Đạo Tiên Cung không thu ta. Ta chỉ là một họa sĩ nghèo ngay cả ngưỡng cửa tu hành cũng chưa vào được mà thôi.
Bên kia, Tần Dịch tiến vào cửa chùa, trước mặt đã nhìn thấy một Kim Phật cao mấy trượng, cười ha ha mà ưỡn bụng bự, thiện nam tín nữ thành kính dập đầu xung quanh.
Tần Dịch cũng gặp Phật liền bái, âm thầm cảm ứng một chút, không có phát hiện cái gì dị thường.
Chùa rất lớn, hiển nhiên chính điện này không có vấn đề. Tần Dịch cũng như du khách bình thường, đi theo sau lưng mọi người tiến vào trong, tham quan cảnh chùa.
Đi qua các gian điện đường, hương khói vô số, biển người dần dần phân chia.
Tần Dịch liếc thấy nữ tử lúc trước Kinh Trạch vẽ, đang dắt thị nữ đi về hướng hành lang cạnh sườn. Tần Dịch tò mò đi theo, đi một hồi mới nhìn rõ trong góc có một thiên điện như ẩn như hiện, thấp thoáng trong rừng hoa đào, hầu như nhìn không thấy.
Trong thiên điện lúc này vừa vặn có một nữ tử khác đi ra, vội vàng ly khai. Lúc đi qua bên người Tần Dịch, gió thơm lướt nhẹ qua, xấu hổ cúi đầu, mặt mang hoa đào.
Tần Dịch chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn tấm biển của gian thiên điện này.
"Cầu Tử Điện." (Điện Cầu Con)
Tần Dịch chậc chậc lưỡi, đoán được đây là sáo lộ gì rồi.
Chẳng qua còn có chút tò mò đối với tình huống cụ thể, chậm rãi đi vào theo, ngược lại không có thủ vệ ngoài dự liệu, bên trong còn có nam tử bồi thê tử, trung thực mà quỳ gối trước tượng Phật cầu khấn.
Có hòa thượng đứng ở bên cạnh, thấy bọn họ bái xong liền nói.
- Bên trong có nữ điện, cầu Tống Tử nương nương chúc phúc, nam không thể vào.
(Tống tử: tặng con)
Hai vợ chồng hiển nhiên không có bất kỳ hoài nghi, nam tử nói.
- Vậy Tiểu Hoa nàng đi cầu khấn, ta ở bên ngoài chờ một lát.
Phu nhân kia đi theo hòa thượng vào cửa sau. Nam tử đứng ở ngoài cửa, trông thấy rừng hoa đào, cảnh sắc hợp lòng người, không khỏi lấy ra một cây ngọc tiêu, thổi lên Phượng Cầu Hoàng.
"..."
Tần Dịch bị khúc này làm cho dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút, trốn vào góc người khác nhìn không thấy, lặng lẽ ẩn thân.
Ẩn Thân Thuật của hắn hôm nay đã không giống lúc mới học có một hình dáng nửa mơ hồ, bây giờ phải cẩn thận nhìn mới có thể nhìn thấy một cái bóng mơ mơ hồ hồ, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra. Chỉ cần tránh đi ánh mắt của mọi người, không nên quá mức nghênh ngang, đây và thật sự ẩn thân không có khác biệt quá lớn.
Tần Dịch lặng lẽ tiến vào cửa sau, mới phát hiện trong cửa sau còn có hành lang, trong hành lang có mấy tiểu điện, xem ra để phân biệt tiếp đãi khách.
Hắn đi theo phu nhân có trượng phu chờ bên ngoài, lách mình vào cửa, cửa điện rất nhanh đóng lại.
Tiểu điện này bố trí rất thú vị, chính diện là một bức tượng Quan Âm rất hòa ái, nhưng bốn phía đều là màn trướng hồng nhạt, ý tứ mập mờ mơ hồ truyền đến, trong không khí đốt đàn hương hiển nhiên có hiệu quả mê hồn thôi tình rất nhỏ.
Giữa lúc Tần Dịch chuẩn bị lặng lẽ cho phu nhân kia thêm chút phòng hộ để tránh bị mê hồn ảnh hưởng, lại thấy phu nhân kia đã chủ động mà tựa vào trên người hòa thượng, cười quyến rũ.
- Oan gia, nhớ chết ta rồi.
Tròng mắt Tần Dịch thiếu chút nữa lồi ra ngoài.
Hòa thượng cũng cười híp mắt ôm phu nhân, bàn tay to bắt đầu không quy củ mà sờ loạn.
- Chính nàng không thường đến, làm sao có thể có được con?
Phu nhân cười nói.
- Đồ quỷ kia không được, trông người ngược lại rất chặt, nhiều lần đều muốn đi cùng để đến đây, cần đợi hắn có thời gian rảnh.
Hòa thượng cười càng vui vẻ.
- Hắn đến chẳng phải rất tốt, trợ hứng cho chúng ta.
Trong phòng rất nhanh bắt đầu cay con mắt, Tần Dịch thừa dịp bọn hắn nhất thời kích tình, lặng lẽ mở khe cửa chui ra ngoài.
Còn tưởng rằng hòa thượng lừa gạt, như vậy xem ra đã sớm thông đồng, cái này còn có cái gì phải quản?
Đúng vào lúc này, tiểu điện bên cạnh bỗng nhiên truyền đến âm thanh của nữ tử.
- Đại sư, xin ngài tự trọng, tiểu nữ tử là người đã có chồng...
Trong lòng Tần Dịch khẽ động, chính là âm thanh của nữ tử trước kia Kinh Trạch vẽ.
Có tiếng hòa thượng niệm Phật truyền đến.
- Phu nhân bị mê chướng. Nếu phu nhân lâu dài không có con, chắc sẽ có thất xuất chi điều. Đến đây chẳng qua là cầu con cái, đây chính là Phật tống tử.
(Thất xuất chi điều: bảy loại lý do bỏ vợ thời xưa)
Nữ tử giống như có chút do dự, qua một hồi mới kiên quyết nói.
- Lừa mình dối người, lại có ích lợi gì? Thiếp thân không phụ phu quân, nếu đại sư muốn cưỡng ép, ta...
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên kêu một tiếng đau đớn, giống như bị đánh bất tỉnh.
Âm thanh của hòa thượng hậm hực phát ra.
- Được rồi, cô nàng được bức họa của Kinh Trạch hộ hồn, không bị mê hồn nơi đây ảnh hưởng. Cho nàng uống Vong Ưu Tán, xóa đi đoạn ký ức này của nàng, để cho nàng trở về là được.
Một nam tử khác nói.
- Lại là Kinh Trạch giở trò, vẽ cái rắm, vì sao các trưởng lão lại để mặc hắn làm loạn.
Hòa thượng thở dài.
- Vạn Tượng Sâm La Tông đang bảo vệ hắn, được rồi. Thật ra có mê hồn hay không chỉ là một yếu tố, bị chúng ta lừa gạt vài câu thì thật sự coi thành Phật tống tử lừa mình dối người mới là đa số, loại trinh liệt này không có mấy người, cũng không phải không thể không muốn nàng, không cần nhiều chuyện.
Dừng một chút, lại cười nói.
- Thật ra không bị mê hồn, một khi thông đồng được mới là ăn tủy trong xương, mới biết liếm nó cũng ngon, củi khô lửa bốc. Cho nên rất nhiều sư huynh nói con mọt sách Kinh Trạch kia làm hết thảy mọi chuyện đều vô dụng, còn tặng danh hiệu, Kinh có hỉ.
Một nam tử khác cũng nở nụ cười, lại nói.
- Thị nữ này thì sao? Nàng không có bị vẽ qua, giờ đây quấn ở trên người của ta, ta cũng không nỡ bỏ. Nếu không sư huynh, như vậy đi, nữ tử kia thuộc về ngươi, thị nữ này thuộc về ta, dù sao đến lúc đó cùng nhau xóa ký ức, mọi người đều không biết.
- Sau khi nữ tử bị chuyện kia, thân thể tự có phản ứng, đâu phải xóa ký ức là được? Vạn nhất sinh ra nghi hoặc, hậu họa vô cùng, coi như thôi đi.
- Vậy không đụng nữ tử này, chúng ta cùng nhau chơi đùa thị nữ này được không? Dù sao nàng chỉ biết mình chủ động cầu hoan, sau đó cũng không còn mặt mũi nào nói cho tiểu thư của nàng biết.
Hòa thượng lúc trước hiển nhiên có chút động tâm, hai giọng nam trầm thấp mà cười một hồi liền có tiếng xiêm y bị xé rách truyền đến.
"Phanh!"
Cửa phòng bỗng nhiên bị người đá văng, quay đầu nhìn lại thì không có một bóng người.
[ Hệ Thống Tu Luyện:
Đạo tu thất cảnh: Phượng Sơ, Cầm Tâm, Đằng Vân, Huy Dương, Càn Nguyên, Vô Tướng, Thái Thanh.
Võ tu thất cảnh: Luyện Thể (Hậu Thiên Tiên Thiên), Dịch Cân, Đoán Cốt, Quy Phủ, Hoán Huyết, Tẩy Tủy, Hợp Khiếu.
Yêu tu thất cảnh: Thông Linh, Hóa Hình, Ngưng Đan, Vạn Tượng, Yêu Hoàng, Tổ Thánh, Khai Thiên.
Trong đó Đạo tu thất cảnh là căn cứ Đạo gia " Thái Thanh Kinh " cùng " Tồn Thần Luyện Khí Minh " ngũ thời thất hậu thiết lập, hiện tại có chút hối hận, bởi vì mọi người xem không thích ứng, luôn phân không rõ cấp độ, hiện tại đang cân nhắc toàn bộ sửa về Luyện Khí Trúc Cơ... ]