Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 72: Vu Sư Chết



Tần Dịch không tin tà.

Lưu Tô biết rõ hy vọng xa vời, nhìn thần sắc khó coi của hắn vẫn an ủi.

- Cơ hội cũng không phải không có. Người bình thường lập bia sẽ không phải con số 4, chuột vải một đường đi lên, chỉ nhìn thấy hai cái bia ven đường. Có thể có các bia đá được phân bố ở những vị trí khácmà tầm mắt nhìn không thấy, không phải 7 thì là 9.

Tần Dịch nhẹ gật đầu, nhưng không có ý định tìm kiếm bia đá còn lại trên ngọn núi lớn như thế, mà trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi ở chỗ sâu trong mây mù.

Theo tình huống trước mắt, vu sư này nhất định đã bị tập kích, không thể đi ra ngoài, bị giết chết là tốt nhất.

Nếu như không chết, nói không chừng còn đang trị thương.

Dạ Linh bị thương thành như vậy cũng chỉ qua một đêm thêm nửa ngày đã chạy nhảy loạn xạ, có lẽ bởi vì huyết mạch, nhưng vu sư này còn có dược vật phụ trợ, có trời mới biết hiện đang khôi phục thành cái dạng gì?

Thay vì lãng phí thời gian tìm văn bia khắp nơi, còn không bằng đánh thẳng vào sào huyệt, thừa dịp hắn chưa khôi phục đánh trở tay không kịp!

Muốn giải pháp gì đó, trong phòng hắn không có?

Nghĩ rõ ràng những thứ này, Tần Dịch quyết đoán sải bước đi lên.

Ngay cả Lưu Tô đều bị cử động của hắn làm cảm thấy có chút sửng sốt, tiếp đó hiểu được, âm thầm khen ngợi.

Người này làm việc ngày càng quả quyết, hơn nữa đã có một loại ý chí dũng mãnh, chiến đấu thật sự rèn luyện người như vậy sao?

Đi lên không xa, bốn phía có dấu vết trận pháp, chỉ là đã hỏng.

- Huyễn trận, đã hư hại.

Lưu Tô nói.

- Không biết nội dung ảo giác cụ thể, theo phán đoán thông thường, thiết trí huyễn trận, thường thường có vài phần ý muốn thu đồ đệ, nếu như qua trận chính là người hữu duyên. Rất nhiều tông môn đều có ải huyễn trận như vậy để khảo sát tâm tính hoặc trí tuệ đệ tử.

Rất rõ ràng, Đông Hoa Tử không có qua trận này, thậm chí có khả năng vào trận nhưng bị dọa sợ, cho nên ly khai.

Bước chân Tần Dịch không ngừng, một đường thẳng đến đỉnh núi. Đỉnh núi có một tòa nhà đá, chiếm diện tích khá lớn, lúc này nhìn lại khắp nơi nghiêng sập, chính giữa nóc nhà sập không còn gì. Cửa lớn bị đánh mở toang, lộ ra cảnh tượng đổ nát bên trong.

Dạ Linh lúc này cũng bay vút đến, nhìn cảnh tượng đổ nát bên trong, hai người liếc nhau, chậm rãi đi vào.

Bốn phía đều là dấu vết trận pháp, trong đó không thiếu nhiều trận pháp chồng lên nhau, có tính công kích, có phụ trợ bản thân, có hạn chế đối thủ, rất nhiều chủng loại, lúc này cũng đã hư hại hết. Tần Dịch nhìn có có chút kinh hoảng, thầm nghĩ đánh nhau trong hoàn cảnh như vậy, chỉ sợ vượt qua một đại cảnh giới cũng chưa chắc có thể chiến thắng.

Huống chi còn có tầng tầng lớp lớp vu thuật quỷ dị, không biết chi tiết thật sự không dễ xử lý.

Thật không biết người đánh đến tận cửa này mạnh cỡ nào, có thể chống được nhiều trận pháp như vậy, đánh cho vu sư sinh tử không biết tại ngay sân nhà của hắn.

Trách không được người này dám tàn sát nhiều yêu ở phụ cận Yêu Thành, không biết đã qua bao nhiêu năm mà các Yêu Vương cũng không có tới làm khó dễ hắn, thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ Luyện Yêu Trận ở sườn núi cũng đủ để ngăn cản đại quân yêu quái ở bên ngoài, số ít cường giả đi lên chết một người đều là tổn thất rất khó thừa nhận, sào huyệt còn có khả năng gặp phải Yêu Vương khác tập kích.

- Ca ca ngươi xem...

Dạ Linh bỗng nhiên khẩn trương mà kéo góc áo của Tần Dịch.

Ánh mắt Tần Dịch nhìn qua, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Trong phế tích có một bộ da người... Không đúng, là toàn bộ da thịt gân mạch nội tạng, chỉ là không có cốt cách, biến thành một bãi thịt nhão chồng chất ở đó.

Ngay bên cạnh cốt cách, một cỗ khô lâu đã gãy xương sườn, ngồi xếp bằng ở chỗ kia, bày ra tư thế tu hành tiêu chuẩn. Xương sườn kia đang từ từ khôi phục, đã sắp triệt để khép lại.

- Hắn chưa chết!

Tần Dịch lập tức nhớ tới Khô Cốt Trường Thanh thuật.

Rất có thể thân thể người này bị tổn hại, lại biến mình thành khô lâu, mượn chiêu này tiếp tục sống!

Phảng phất như nghe được có người nói chuyện, trong hốc mắt tối như mực của khô lâu từ từ lóe lên ánh sáng màu xanh biếc, giống như từ từ mở mắt.

"Khanh khách..."

Khô lâu ma sát hàm răng, không biết làm sao phát ra âm thanh chói tai.

- Nhân loại cùng Đằng Xà... May mắn đào thoát, còn dám không biết sống chết trở về...

Tần Dịch, Dạ Linh đều cẩn thận mà lui về phía sau một bước, tình cảnh này thật sự quá dọa người. Tần Dịch còn tốt, Dạ Linh đều đang run cầm cập, hiển nhiên cực kỳ sợ hãi, thiếu chút nữa ôm đầu mà chạy.

Thật ra Tần Dịch cũng không biết một bộ xương khô đến cùng làm sao phát ra âm thanh, dây thanh ở đâu?

Cũng không thể nào phán đoán thực lực của nó, bởi vì nó không có vật dẫn có thể dung nạp "Khí", chỉ sợ tu hành không giống với bình thường.

Tần Dịch đã chuẩn bị tốt chiến đấu, chậm rãi nói.

- Chúng ta vốn không có ác ý đối với các hạ, vốn còn muốn đến viếng thăm, các hạ lại đột ngột hại muội muội ta, là đạo lý gì?

- Muội muội? Người làm huynh muội với yêu quái?

Khô lâu không ngừng run rẩy cằm, dường như cười rất vui vẻ.

- Đây là truyện buồn cười nhất trăm năm qua ta nghe được.

- Cái này không có quan hệ với các hạ.

- Người giết yêu, yêu giết người đều là đạo lý hiển nhiên. Yêu quái sẽ không hỏi nhân loại nuôi nhốt thịt heo là đạo lý gì, ngươi hơn phân nửa cũng sẽ không hỏi trong Yêu Thành nuôi nhốt thịt người là đạo lý gì.

Khô lâu cười khanh khách nói.

- Không cùng tộc, lấy đâu ra đạo lý?

Minh Hà cũng từng nói qua không không phải tộc ta, nhưng ý tứ bất đồng, vu sư này nói càng tàn khốc hơn.

Tần Dịch thản nhiên nói.

- Thuật luyện người của các hạ đối với cùng tộc đã thấy ngươi không giảng được đạo lý.

"Ồ?"

Khô lâu dường như có chút ngạc nhiên.

- Ngươi nhìn ra được chiêu ngầm ta lưu lại trên bia đá? Có chút môn đạo.

Tần Dịch không đáp.

- Chỉ cần có thể cầu được trường sinh, hết thảy đều là hư ảo. Ta là vu, cũng không bàn về tính dối trá như người tu đạo các ngươi.

Khô lâu nói.

- Xem ở phân lượng ngươi có thể giải tấm bia đá của ta, xem như người hữu duyên, ta không giết các ngươi, cút đi.

Tần Dịch cười dài một tiếng, bỗng nhiên vung bổng đập tới.

- Nhưng ta muốn giết ngươi!

"Két"

Một tiếng, khô lâu chật vật lăn một cái, chân lại không thể né tránh, bị Lang Nha bổng nện trúng, bắp chân gãy nát.

Tần Dịch cười to.

- Một vu sư tàn nhẫn ác độc, nếu như còn có thực lực bên người, sẽ nói vài lời rồi bảo cho chúng ta lăn? Trong lòng hư nhược, giả bộ vất vả a?

Bộ dạng cố làm ra vẻ của khô lâu cũng không trông thấy nữa, nằm trên mặt đất run rẩy nói.

- Tha... Tha mạng! Lệnh muội cũng không có bị ta hại đúng không? Huyết Liên kia, huyết tinh kia, toàn bộ đưa các ngươi, đủ để bồi thường rồi chứ!

Dạ Linh phi thường tức giận, vọt tới tung một cước.

- Đồ vật trả lại ngươi, đánh chết ngươi!

Một cước đá gãy một chân khác của khô lâu, khô lâu cũng không sợ đau, cười làm lành.

- Cô nãi nãi chỉ cần cao hứng, tùy tiện đánh, tùy tiện đánh.

"..."

Tần Dịch cùng Dạ Linh liếc nhìn nhau, có chút im lặng.

Còn tưởng người rất ngưu bức, đến khi thực lực không còn, lại giống như một con chó ghẻ, một chút cốt khí cũng không có...

Dạ Linh đã không còn hận ý, quay đầu đi không nói chuyện.

Tần Dịch nói.

- Giao ra biện pháp giải Cộng Tử Chú.

Khô lâu có chút sững sờ, làm cả buổi, hai người này lại vì loại vật này mà đến?

- Đồ chơi kia không có...

Thấy sắc mặt Tần Dịch sắp trở nên khó coi, nó lại vội nói.

- Đợi đợi đợi đợi, có biện pháp...

Tần Dịch ôm một tia hy vọng cuối cùng.

- Nói.

- Ta vốn là nhân loại nô lệ trong Yêu Thành, cơ duyên xảo hợp mò được mấy phần vu pháp tàn khuyết lưu lại trên thi thể của một yêu quái sau một lần chém giết, âm thầm tu hành thành công, vất vả thoát khỏi Yêu Thành, chiếm giữ núi này.

Khô lâu chậm rãi nói.

- Đây là vu pháp thượng cổ, luôn có nguồn gốc, nói không chừng Yêu Thành có yêu quái khác có được các phần còn lại.

Đương nhiên cũng có khả năng vốn chỉ có bản tàn khuyết, những thứ khác đã trở thành tro bụi theo chủ nhân dưới công kích của Lưu Tô mấy vạn năm trước.

Thần sắc Tần Dịch hơi khó coi đứng tại chỗ, một hồi lâu không lên tiếng.

Hy vọng càng thêm mong manh.

Khô lâu nhìn mặt mà nói chuyện, lại cẩn thận mà bổ sung.

- Thật ra còn có một biện pháp...

Ánh mắt Tần Dịch khẽ nhúc nhích.

- Trong Yêu Thành có một vị Yêu Vương, bản thể là thần thú Thừa Hoàng...

- Thừa Hoàng? Theo truyền thuyết cưỡi nó có thể tăng 2000 tuổi?

- Đúng, chỉ cần cưỡi nó đã có thể tăng thọ, nếu như luyện nó...

Khô lâu cực độ giật dây.

- Nói không chừng huynh muội các hạ từ nay về sau vĩnh sinh bất diệt, chỉ cần chia cho tiểu nhân một chút nước canh là tốt rồi...

Ngay cả Dạ Linh cũng nghe ra, người này không ngừng luyện yêu, chỉ sợ mục tiêu cuối cùng là Yêu Vương Thừa Hoàng!

Cưỡi nó đã có thể tăng 2000 tuổi, luyện nó nói không chừng thật sự phi thăng tại chỗ.

Đương nhiên, Tần Dịch rất hoài nghi tính chân thật của lời đồn này, cưỡi một phát đã có thể gia tăng tuổi thọ quá giả đi. Thật sự ngưu bức như vậy, những siêu cấp đại năng kia còn không sớm đánh phá Yêu Thành, bắt Thừa Hoàng này cưỡi mấy vạn lượt? Mấy vạn năm qua đã sớm nên bị con người nuôi dưỡng rồi...

Nhưng bất kể nói thế nào, có loại truyền thuyết này đã chứng minh Thừa Hoàng hơn phân nửa có sở trường không giống người thường trong phương diện trường thọ, nếu như vị Yêu Vương này có thể giúp đỡ, nói không chừng thật sự có thể giải quyết vấn đề của mình...

- Nghe nói trong Yêu Thành có mấy nước, mấy vị Yêu Vương?

- Đúng thế, trong thành có ba nước, Yêu Vương Thừa Hoàng là quốc vương của Bạch Quốc.

Dạ Linh nhìn Tần Dịch, Tần Dịch cũng đang nhìn nàng.

Thật là ý trời.

Thấy biểu lộ của hai người rõ ràng động tâm, khô lâu cũng thầm thở dài một hơi. Cặp mắt âm u của nó nhìn chằm chằm vào Dạ Linh, trong lòng dâng lên ác ý cực độ. Đi đi, chờ các ngươi đối địch cùng người kia, ta lại chậm rãi khôi phục, một ngày nào đó có thể luyện hai kẻ ngu xuẩn các ngươi sống không bằng chết!

Đang nghĩ như vậy, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cây Lang Nha bổng.

"Phanh!"

Đầu lâu vỡ vụn, ma trơi bay tán loạn.

- Thiêu hắn.

Tần Dịch thu hồi Lang Nha bổng, lạnh lùng nói.

- Người như vậy biểu hiện phối hợp đến mấy cũng chỉ là làm theo hoàn cảnh mà thôi, một khi khôi phục tất nhiên sẽ trả thù, không thể giữ lại.

Dạ Linh phun ra một đoàn hắc hỏa, cả bộ xương khô hừng hực bốc cháy, bên trong liệt hỏa truyền đến âm thanh linh hồn gào thét oán độc chói tai, lại từ từ yên tĩnh.