Đứng trước cửa động, Tần Dịch lập tức cảm giác được yêu lực khác thường đang hạn chế tàn phá của một loại năng lượng nào đó. Vì vậy, rét lạnh trong động không lọt ra ngoài, trong và ngoài động chính là hai thái cực khác biệt.
Bước qua một bức tường ngăn cách nhìn không thấy, một cỗ hơi lạnh thấu xương đánh úp lại, cảnh tượng trước mắt đã biến thành thế giới băng lam.
Gió lạnh điên cuồng cuốn qua, bốn phía đều là hàn băng cứng rắn, một mảnh trắng xóa mênh mông, cuối tầm mắt có mấy gốc cây giống như tượng băng, nhánh cây như băng lăng đan vào mà thành, ngưng kết trái cây giống như băng cầu.
Chỉ một chút thời gian quan sát, Tần Dịch cũng đã cảm thấy huyết mạch như muốn đông lại, vô ý thức mà ôm bả vai, hàm răng đều có chút run lên.
- Con mẹ nó... Lạnh quá.
Pháp lực Phượng Sơ tầng thứ ba, nhưng Tần Dịch còn là một Võ Giả, tu vi Tiên Thiên, luyện nhục đã thành! Tu vi như vậy cho dù trần truồng đứng ngoài phòng khi mùa đông khắc nghiệt cũng sẽ không cảm thấy chút lạnh nào, nhưng đứng ở chỗ này lại lạnh như người bình thường không có tu hành.
Cuồng phong gào thét thổi qua như dao nhọn cạo vào mặt. Tần Dịch vô ý thức híp mắt rút lui nửa bước, lại phát hiện tay áo đã bị phá.
Không phải phong nhận cạo phá, mà do đóng băng nứt vỡ. Sau đó bị gió thổi qua, hóa thành tro bụi rơi xuống.
- Hồn Đông Băng Phách thuật của Lẫm Phong đạo nhân...
Lưu Tô thấp giọng thở dài.
- Không nghĩ tới đã rất lâu rồi còn có thể lưu lại uy lực như vậy.
Tần Dịch đã không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể vận khí toàn thân bảo vệ thân thể, ý niệm hỏi.
- Có biện pháp nào... Để cho ta nhẹ nhõm hơn một chút hay không? Ta không bước chân ra nổi một bước...
- Ta dạy cho ngươi một bản Tị Phong Quyết, có thể chếch hướng gió này đi nơi khác. Ngoài ra, loại này tàn dư của lực lượng này đã không còn cân đối, một ít vị trí rất mạnh, một ít vị trí lại có chút yếu... Ngươi trước tiên đi về phía vị trí Vô Vọng, thử áp lực.
Tần Dịch ngưng thần vận pháp quyết, quả nhiên gió lạnh cạo xương liền đi qua bên người, không còn cảm giác âm phong thực cốt như vừa rồi, nhưng cho dù chếch đi mà qua cũng đã cạo cánh tay của hắn ra một vết máu dài.
Dưới băng giá, hắn không cảm giác được đau đớn, tụ khí lực hướng đạp tới vị trí "Vô Vọng" bên phải phía trước.
Rét lạnh nhẹ hơn, áp lực chợt giảm. Tần Dịch vất vả nửa quỳ xuống, chống Lang Nha bổng thở dốc.
Chỉ một lát như vậy, y phục của hắn đã vỡ khắp nơi, trên tay trên đùi đã tăng thêm mấy vết máu.
Lưu Tô lạnh lùng nói.
- Còn muốn tiếp tục không?
Tần Dịch giương mắt nhìn lại, thật ra động quật này cũng không lớn, mấy gốc cây băng mọc ở trung tâm không xa, đại khái chưa tới 200~300 thước. Nếu như ở bên ngoài thì dễ như trở bàn tay, nhưng ở chỗ này thì ngay cả bước một bước cũng khó khăn, vẻn vẹn nửa dặm, lại như rãnh trời.
- Mới nửa dặm.
Tần Dịch khó nhọc nói.
- Đương nhiên phải tiếp tục.
Lưu Tô vẫn lạnh lùng nói.
- Ngươi trốn trong nhà một tháng đều có thể không ra khỏi cửa, ngươi tự xưng cái kia gọi là cái gì nhỉ, ah, là trạch. Một trạch đi ra ngoài giả bộ anh hùng làm gì?
Tần Dịch im lặng nhìn cây băng cách nửa dặm.
- Nơi đây không có địch nhân, chẳng qua chỉ là hoàn cảnh hơi chút khó khăn. Nếu như tránh lui, ta không còn mặt mũi trở về.
Lưu Tô bỗng nhiên nói.
- Cho nên nói ngươi yêu Lý Thanh Quân đến không muốn mạng, hay cảm thấy mình không buông xuống được mặt mũi?
Tần Dịch giật mình, lại nhất thời không biết trả lời vấn đề này như thế nào, hồi lâu mới nói.
- Đây là hứa hẹn của nam nhân, Thanh Quân đang đợi.
- A, nam nhân.
Lưu Tô nở nụ cười, chậm rãi nói.
- Lão... Ta ngược lại muốn xem một trạch như ngươi, có thể giữ vững bản chất nam được bao lâu. Nghe ta chỉ vị trí, bước tiếp theo, 'Đại Quá'."
Đã học trận pháp lâu như vậy, đương nhiên nhớ kỹ phương vị sáu mươi bốn quẻ trong lòng, Tần Dịch xốc lại tinh thần, nhanh chóng hướng đạp tới bên trái phía trước.
Vừa mới bước ra một bước, dưới chân liền mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ.
Cho dù đã dựa theo "Chỗ bạc nhược" mà Lưu Tô chỉ điểm, nhưng hơi lạnh thấu xương này càng lâu lại càng gian nan, huyết mạch như muốn đông lại, cơ bắp cũng bị mất tri giác, ngay cả bước một bước cũng khó khăn.
Trên cánh tay lại lần nữa rạn nứt, máu tươi vừa mới chảy xuống liền biến thành băng.
- Bước tiếp theo, vị trí 'Khốn'.
Tần Dịch vọt về phía trước, rốt cuộc chân đứng không vững, té ngã trên mặt đất.
Lưu Tô sâu kín nhìn hắn, nhất thời không lại lên tiếng.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
…
Vương cung Bạch Quốc, Thừa Hoàng nằm nghiêng trên giường thơm, trên tay cầm lấy một cái gương, bên trong chiếu ra thân ảnh chật vật của Tần Dịch.
Bộ thanh sam kia cũng đã ngưng thành màu trắng, đóng băng như vải rách khoác trên người, vết máu cứng ngắc ngưng kết phía trên như có màu xanh hồng đan xen trong băng thiên tuyết địa.
Trong gương, Tần Dịch đi về bên trái một bước, lại ngã một phát.
Lần này ngã có chút nặng, hắn rất lâu cũng không có đứng lên, sau nửa ngày mới run rẩy lấy ra một viên đan dược từ trong lồng ngực nhét vào trong miệng, điều tức một chút.
Khuôn mặt hồ ly của Thừa Hoàng chậm rãi biến mất, biến thành Trình Trình. Nàng vô ý thức cắn môi dưới, nhìn bộ dạng của Tần Dịch trong gương, ánh mắt không có tiêu cự.
- Nam nhân...
Quanh người Tần Dịch nổi lên ánh lửa của Tế Hỏa, lại rất nhanh bị dập tắt, như phí công. Nhưng lợi dụng một chút thời gian này, hắn lại vọt về phía trước một bước dài, đang có chút thỏa mãn với ứng đối của mình, Lưu Tô sâu kín thở dài.
- Tay của ngươi nát rồi.
Tần Dịch sững sờ, cúi đầu nhìn cánh tay trái của mình, đã bị đông lạnh nát, da thịt rơi xuống, thấy được gân cốt.
Cho dù đông lạnh không cảm giác, vẫn như cũ có thể cảm giác được một loại đau đớn thấu tim, đến tận xương tủy.
Hắn "Phì" một tiếng, xé y phục đã nát xuống, tiện tay băng bó một vòng, tiếp tục đi về phía trước.
Loại tổn thương do giá rét này, nếu đổi thành người bình thường, có khả năng cánh tay sẽ bị phế đi, nhưng đối với một vị đan sư, vẫn có thể trị.
Cây băng đang ở trước mắt, làm sao có thể buông tha?
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
... ...
Nam Ly.
Lý Thanh Quân mặc một thân quân trang, thúc ngựa giơ thương, dẫn người phá thẳng vào trong quân trận.
Đan Tần Dịch luyện cho nàng lúc gần đi đã giúp nàng đột phá Tiên Thiên chi cảnh.
Hàn mang lóe lên, tướng lĩnh đối phương ngã xuống ngựa.
Thiên quân vạn mã cuốn qua, trong tiếng chém giết, máu tươi thẩm thấu đại địa, biến sương tuyết trên mặt thành màu đỏ.
Lý Thanh Quân ghìm ngựa mà trông.
Mùa đông rồi.
Đây là dư đảng Đông Hoa Tử phản loạn, từ khi phát hiện manh mối đến tổ chức bình định, từ đầu tới đuôi đều do nàng thực hiện.
Lý Thanh Quân biết rõ thời điểm trời đông giá rét này, Tây Hoang sẽ không rầm rộ chinh phạt, ngày hai nước quyết đấu hơn phân nửa sẽ tại đầu xuân. Nếu như khi đó sau lưng có phản quân chọc một đao, mọi việc đều xong.
Cũng may phát hiện kịp thời, Lý Thanh Quân điều động cấm quân, mã đạp sơn doanh, lôi đình vạn quân mà quét dọn hậu họa.
Trọng trách gia quốc khiến cho một thiếu nữ ngây thơ chỉ biết mơ mộng phát triển như bay, nhìn lại quá khứ, Lý Thanh Quân thậm chí không biết lúc trước mình vì sao còn sống.
Tần Dịch đi hơn một tháng, Lý Thanh Quân có khi sẽ nghĩ, nếu như Tần Dịch trở về, liệu có nhận ra mình hay không.
Có thể sẽ coi mình thành Lý Thanh Lân bản nữ.
Ngay cả ngọc bội, Lý Thanh Lân cũng đã triệt để ban cho nàng, ở bên hông lóe ra ánh sáng năm màu nhu hòa.
Hiện tại, ánh mắt của các tướng sĩ nhìn nàng giống như nhìn Lý Thanh Lân lúc trước.
Hầu như không có khác biệt...
Khác biệt duy nhất là, nàng không cần đối mặt với một Đông Hoa Tử.
Dẫn quân chiến thắng trở về, Lý Thanh Quân giao nhiệm vụ ghi công cho phó tướng, mình trở về phủ Tần Dịch, có chút mệt mỏi tiến vào tiểu viện Tần Dịch ở trước kia.
Chiến giáp không cởi, vẫn có vết máu. Mà đôi mắt của nàng đã từ lạnh lẽo trở thành ôn nhu, khẽ vuốt hồ lô rượu Tần Dịch từng dùng, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau lưng truyền đến âm thanh của Minh Hà.
- Ta nghe người ta nói, ca ca cô đã lại bảy ngày không có lâm triều, trong thời kỳ phản loạn này.
Lý Thanh Quân cũng không quay đầu lại.
- Cô cũng để ý 'Tục sự' này?
Hai chữ "Tục sự" rất nặng, ý châm biếm rõ ràng. Minh Hà giống như không nghe thấy, thản nhiên nói.
- Có người đang đoán, cô khi nào soán vị tự lập.
- Tại sao ta phải soán vị?
Lý Thanh Quân rốt cuộc quay đầu lại.
- Ta phải đợi Tần Dịch trở về.
Minh Hà chậm rãi nói.
- Nếu như Tần Dịch một đi không trở lại, vậy Lý Thanh Lân từ nay về sau cũng không thể trông cậy, cô không nghĩ qua tự mình đến chèo chống Nam Ly này?