Lý trí cuối cùng chiến thắng bản năng, Cố Khinh Âm bước đến cửa sổ và giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Bầu trời đêm đen kịt chỉ còn sót lại một vệt mây mù, gió chiều thổi tới, vén lên một góc rèm, mang theo hơi mát.
Cô không nói gì, yên lặng nhìn Chu Khâm, chờ anh lên tiếng trước.
Anh cũng chỉ nhìn cô, giống như một cuộc chiến kéo dài với cô.
Căn phòng yên lặng, dường như có thể nghe rõ cả nhịp tim của mỗi người.
Sự im lặng kết thúc bằng một cái hắt hơi của Cố Khinh Âm, người đang ôm cánh tay, rùng mình vì lạnh.
"Nếu anh không có việc gì để nói thì ra ngoài đi, tôi đi ngủ đây."
"Em có muốn uống vài ly không?" Chu Khâm không hiểu sao lại đưa ra một chủ đề khác.
Cố Khinh Âm cảnh giác nhìn anh, người này sẽ không muốn làm cô say và sau đó...
Năng lực tưởng tượng của phụ nữ quả thật rất xa, cô ngăn chính mình không được tiếp tục tưởng tượng, mỉm cười cự tuyệt, "Không được, ngày mai tôi còn phải làm việc."
"Thôi, vậy thì hôm khác."
Nhìn mặt Chu Khâm như không có gì xảy ra, anh nói xong thì rời đi ngay.
Cố Khinh Âm mười phần ngạc nhiên, Chu Khâm hình như chỉ muốn trêu chọc cô, khiến cô ấy cả đêm không ngủ ngon, vậy thôi.
Anh biết cô sẽ không đồng ý, anh cũng không thực sự định uống với cô bây giờ.
Trong phòng dường như vẫn còn hơi thở của anh, Cố Khinh Âm một đêm trằn trọc, quả nhiên mất ngủ.
Ngày hôm sau ở nhà ăn gặp phải Chu Khâm, Cố Khinh Âm đã vẫy tay chào, gương mặt trang điểm tinh xảo, nụ cười rạng rỡ và tươi tắn, thần thái rất tốt.
Cô không thể để Chu Khâm nhìn thấy cô tinh thần mệt mỏi, rồi biết rằng kế hoạch của anh đã thành công.
Triệu Ấu Lâm trực tiếp kéo Cố Khinh Âm ngồi xuống đối diện với Chu Khâm, cô liếc nhìn thức ăn trên đĩa của Chu tổng - trứng luộc, ức gà, salad rau, khen ngợi nói: " Chu tổng, chế độ ăn uống của Chu tổng rất tốt cho sức khỏe ha, ăn nhẹ vào buổi sáng thực sự rất tốt cho dạ dày."
Chu Khâm nhàn nhạt đáp lại, thấy bữa sáng của Cố Khinh Âm là mì sốt thịt cay với trứng rán và một cốc sữa đậu nành.
Sáng sớm mà ăn cay như vậy, cô ấy vẫn không chú ý đến sức khỏe của mình như trước.
Nhìn xuống, suy nghĩ một lúc, Chu Khâm trầm giọng nói: "Chờ đã, tôi và Cố Khinh Âm sẽ đến thăm Trần Tổng của tập đoàn Kim Sĩ, Lý Tử Khiêm cùng Triệu Ấu Lâm đi trung tâm thương mại Nhạc Gia để nghiên cứu khách hàng."
Cố Khinh Âm nghe xong, trái tim cô đập rộn ràng.
Từ khi cô gia nhập công ty, Chu Khâm luôn duy trì mối quan hệ cấp trên - cấp dưới với cô, chưa bao giờ tỏ ra ngoại lệ, nhưng bây giờ anh dường như không còn e dè, cũng không ngại bị xem là thiên vị.
Triệu Ấu Lâm rất chú tâm lắng nghe, nhanh chóng đáp lại: " Vâng, Chu tổng"
Lý Tử Khiêm không nghĩ nhiều, cậu cho rằng Cố Khinh Âm xinh đẹp mới có cơ hội như vậy.
Sau bữa sáng, mọi người chia thành hai nhóm, Lý Tử Khiêm cùng Triệu Ấu Lâm bắt taxi đến trung tâm thương mại Nhạc Gia, Chu Khâm mượn xe Giang Tự, lái xe đưa Cố Khinh Âm đến tập đoàn của Trần tổng.
Cố Khinh Âm mở cửa sau, người ngồi ghế lái phía trước quay lại nhìn cô, trực tiếp ra lệnh, "Ngồi ở phía trước."
"Chu tổng, tôi hy vọng anh có thể rõ ràng về thân phận của mình."
""Em không cần nhắc, tôi biết rất rõ." Chu Khâm một tay giữ tay lái, uy hiếp, "Em muốn tôi cõng em đi vào sao?
"Anh——"
Người này như thế nào ngày càng trở nên bá đạo?
Cố Khinh Âm mới không cần nghe người ta sắp đặt, cô ngồi vào ghế sau, dùng lực đóng mạnh cửa xe.
Chu Khâm cười hiện ý không tin, thật thú vị.
Không sợ anh chút nào.
Tới tập đoàn Kim Sĩ, Chu Khâm cùng cố Khinh Âm vừa đi đến đại sảnh liền được chào đón bởi một vị thư ký xinh đẹp.
Cố Khinh Âm đi theo Chu Khâm đến văn phòng tổng giám đốc, Chu Khâm vào để bàn công việc với ông Trần, còn cô được dẫn vào phòng tiếp tân để uống cà phê, đọc tạp chí.
Triệu Ấu Lâm gửi tới một tin nhắn than với cô, Triệu Ấu Lâm cảm thấy thế giới như muốn sụp đổ.
【 Những khách hàng này thật khó để phục vụ, không muốn để nhân viên giúp đỡ, còn cần phải gọi một tiếng Quý bà nữa. 】
Cố Khinh Âm lúc này lại quá thoải mái, cô không biết phải đáp lại Triệu Ấu Lâm như thế nào.
Ngay lúc cô đang cảm thấy vừa hưởng thụ vừa bất an, thư ký vừa rồi đột nhiên đẩy cửa bước vào, "Xin chào, anh Chu mời cô vào trong."
Cố Khinh Âm đến văn phòng của Trần tổng, cô không biết tại sao Chu Khâm gọi cô vào cho đến khi anh nói: "Báo cáo với Trần tổng sự khác biệt về doanh số bán hàng của công ty chúng ta giữa năm ngoái và năm nay, cũng như xu hướng kinh doanh của năm ngoái đi!"
Đây là tất cả những điều mà nhân viên bộ phận của cô cần phải ghi nhớ, đối với Cố Khinh Âm, điều này dễ như ăn bánh, không có gì khó cả.
Tuy nhiên, sau khi cô báo cáo xong, Chu Khâm lại nói: "Trần chủ tịch luôn muốn xem thực lực của công ty chúng ta thế nào, chi bằng cô hãy phát huy tại chỗ, thiết kế một bộ lễ phục cho ông Trần đích thân kiểm tra!"
Phát huy tại chỗ?
Cố Khinh Âm cảm thấy mình như bị vả vào mặt, bởi cô thực sự thấy đưa cô đến đây chỉ để nhàn nhã như lúc nãy mới có vấn đề.
Thư ký lấy một cây bút và cuốn sổ phác thảo cho Cố Khinh Âm, Cố Khinh Âm cầm lấy và hỏi ông Trần "Tôi tùy ý phát huy hay theo do ngài quyết định ạ?"
"Tôi thích tranh sơn thủy, không bằng cô coi đây là chủ đề thiết kế, thế nào?"
"Vâng...... Có thể."
Cố Khinh Âm vừa vặn rất giỏi trong việc thiết kế theo phong cách truyền thống, hình dáng dịu dàng của một người phụ nữ mặc sườn xám thời Trung Hoa Dân Quốc nhanh chóng xuất hiện trong tâm trí cô.
Tân Thành là một thành phố có lịch sử lâu đời, thời Trung Hoa Dân Quốc là nơi cực kỳ thịnh vượng với vô số lãnh chúa và thương nhân giàu có.
Những người vợ ở đây thích mặc sườn xám thêu tay, điều này được lưu truyền từ đó đến nay, sườn xám là nét đặc trưng của Tân Thành.
Cố Khinh Âm đã thiết kế một bộ sườn xám kết hợp giữa văn hóa phương Đông và phương Tây, vừa mang vẻ đẹp cổ điển của phương Đông vừa mang đậm nét phương Tây..
Hơn nữa, còn đem logo của tập đoàn Kim Sĩ sử dụng vào thiết kế với những đường nét bay bổng và những bông hoa đẹp mắt.
Khi vẽ bản vẽ thiết kế, Cố Khinh Âm rất nghiêm túc, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu đen, để lộ mắt cá chân, nước da trắng của cô ấy rất đẹp, cô ấy ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, giống như một cây mạn đà la đang nở rộ. Vẻ mặt trông rất tập trung.
Những động tác của cô trông vừa năng động vừa tỏa ra khí chất quý phái.
Hai khí chất này trên người cô không hề mâu thuẫn chút nào, ngược lại rất hoàn hảo.
Chu Khâm nghĩ đến chiến lược chinh phục cô của mình, khóe môi chậm rãi cong lên.
Anh rất mong chờ ngày đó đến gần.
Cố Khinh Âm có những yêu cầu khắt khe đối với thiết kế của cô ấy, nhưng tình hình quá gấp gáp khiến cô ấy không có nhiều thời gian để trau chuốt.
Cô đã thiết kế một chiếc sườn xám chỉ trong nửa giờ, khi cô đưa nó cho Trần tổng xem, ông ấy ngay lập tức phát hiện sự bí ẩn từ cô gái này.
"Chu tổng, công ty anh đúng là ngọa hổ tàng long! Ngay cả nhân viên trong bộ phận marketing cũng biết thiết kế. Tôi thấy với tài năng của cô ấy mà ở lại bộ phận này đúng là quá uổng phí, nhân tài mà không được trọng dụng nha."
Trần tổng nói với vẻ ngưỡng mộ, còn đặc biệt hài hước.
Trong mắt Chu Khâm hoáng hiện lên một tia tự hào, từ lâu anh đã biết thiết kế của cô rất nổi bật, nhưng anh chưa từng nhìn thấy tận mắt.
"Tôi vẫn còn đang do dự không biết có nên hợp tác hay không. Sau khi nhìn qua bản thiết kế của quý cô này, tôi hoàn toàn tin tưởng vào công ty của cậu."
Sau khi nói xong, ông ta nhìn Cố Khinh Âm, "Không biết cô có thể gửi tác phẩm thiết kế này cho tôi không?? Tôi muốn làm một sản phẩm hoàn chỉnh cho vợ tôi. "
"Trần tổng không chê thì đương nhiên có thể."
Cố Khinh Âm cũng không nghĩ tới ông ấy sẽ nhìn trúng bản thiết kế này, chỉ thiết kế trong nửa tiếng đồng hồ, các đường nét vẫn còn rất thô và chưa tinh xảo.
"Vợ tôi thích loại sườn xám kiểu dáng đơn giản này, bình thường muốn mua cũng không tìm được."
"........."
Cố Khinh Âm nghẹn giọng.
Cô trong lúc nhất thời, không phân biệt ông Trần là muốn khen cô hay là chê đây.
Trần tổng mời họ bữa trưa, đặt một nhà hàng chuyên phục vụ các món ăn địa phương ở Tân Thành để họ nếm thử.
Trong bữa ăn, Cố Khinh Âm nhận thấy Chu Khâm đang ấn vào bụng mình, có vẻ khó chịu, nhưng biểu hiện bên ngoài của anh không có gì bất thường.
Mãi cho đến khi trở lại xe sau bữa tối, Cố Khinh Âm mới hỏi anh có phải đau dạ dày không, Chu Khâm nhẹ đáp: "Không sao đâu."
Anh tuy nói như vậy, nhưng đến buổi chiều, Cố Khinh Âm phát hiện anh vẫn xoa bụng vài lần, rõ ràng là không thoải mái. Đam Mỹ Hiện Đại
Người này luôn nói cô ỷ y, còn không phải giống nhau sao?
——
Buổi tối.
Cố Khinh Âm cùng Triệu Ấu Lâm đi chợ đêm ở Tân Thành, Dù dạo quanh trung tâm Nhạc Gia một ngày nhưng Triệu Ấu Lâm vẫn tràn đầy năng lượng khi đi mua sắm.
Trở về khách sạn với túi lớn túi nhỏ, Triệu Ấu Lâm vừa ra thang máy chính là phòng của cô rồi, cô quẹt thẻ phòng, vẫy tay với Khinh Âm "Ngủ ngon nha baby."
"Ừm."
Cố Khinh Âm gật đầu cười, tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi ngang qua phòng của Chu Khâm, Cố Khinh Âm dừng lại, nhìn xuống túi ni lông trên tay, do dự vài giây rồi gõ cửa.
Cô đã đến hiệu thuốc mua thuốc đau dạ dày khi Triệu Ấu Lâm đang mặc cả với một chủ cửa hàng, bệnh đau dạ dày của Chu Khâm bắt đầu từ lúc cô học đại học, cô vẫn luôn nhớ rõ.
Cánh cửa mở ra, Chu Khâm, người chỉ mặc một chiếc quần đùi bước ra, mái tóc đen ướt đẫm, cơ ngực và cơ bụng săn chắc đều lộ ra ngoài, những giọt nước rơi từ trán rồi chảy dọc theo thân hình nóng bỏng đó.
Bức tranh đêm qua dường như được tái diễn.
Cố Khinh Âm mất tự nhiên di dời tầm mắt, đem túi thuốc đưa qua, "Cảm thấy không thoải mái thì uống thuốc, đừng cố chịu đựng."
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của Chu Khâm, anh cầm túi thuốc rồi đi vào.
Tiếng đóng cửa vang lên, Cố Khinh Âm cũng bị anh kéo vào trong, khi cô ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm toát ra ánh sáng sắc bén của một thợ săn.
Cổ tay cô bị anh giữ chặt, ngẩng cao đầu, hơi thở nóng rực của anh dồn dập như gió "Em quan tâm anh sao?"
Cố Khinh Âm không trả lời, cố giãy giụa để anh buông ra, cô không thích bị anh điều khiển như một con cừu non sắp bị thịt.
"Trả lời anh trước."
Anh cười khẽ, hơi thở nong nóng phà ra tiếp xúc vào lỗ chân lông của cô như những con giun đang uốn éo.
"Ừm."
Cố Khinh Âm thản nhiên trả lời "Anh đối tốt với tôi thì tôi đối tốt với anh, vậy thôi."
"Như vậy à?" Chu Khâm cố ý nói sát tai cô, "Ngày đó anh không nên nói như vậy."
Cô không hiểu ý của anh, nhíu mày khó hiểu, tiếp tục nghe anh giải thích: "Nếu anh thật sự muốn dành tình cảm cho em, không phải là không thể..."
Dứt lời, môi anh từ từ di chuyển lên má cô, khi hơi nóng bao phủ làn da cô, toàn thân cô run lên.
Bàn tay to rộng của anh từ từ vuốt ve má cô, chậm rãi in lại một nụ hôn, trìu mến và lưu luyến.
Nhiệt độ phòng đột ngột tăng cao, tất cả các giác quan trong cơ thể đều được huy động, khí huyết sôi trào, tế bào nhảy dựng lên vì sung sướng.
Nam nữ trưởng thành giống như củi khô chạm vào lửa giận rất dễ bùng cháy, Cố Khinh Âm nhìn nam nhân tuấn tú đang ở trong tầm tay, bức tường thành xây sâu trong lòng liền sụp đổ.
Bàn tay buông thõng bên hông anh từ từ nhấc lên, định bám vào vai và cổ anh, nhưng đột nhiên bị anh đẩy ra.
"Cảm ơn em đã quan tâm, nên trở về ngủ rồi."
Trái tim cô lập tức nhẹ bẫng, cả người như rơi từ trên cao xuống một vùng đất trống trải, những cơn gió lạnh liên tục tràn vào khiến cô cảm thấy lạc lõng, ngột ngạt.
Tối hôm qua đến phòng cô để trêu chọc cô, đêm nay lại bất ngờ hôn cô khiến trái tim cô ấy loạn cả lên.
Cố Khinh Âm nhắm mắt và kiễng chân lên, kéo cổ anh xuống và hôn anh thật mạnh!
Lạnh rồi nóng, giống như băng tuyết gặp lửa, tan ngay lập tức.
Ngón tay bám vào lưng anh, dần dần hướng lên trên, đầu ngón tay chạm nhẹ trái cổ của anh, vuốt lên vuốt xuống, cảm giác dường như có dòng điện vô hình chạy khắp toàn thân Chu Khâm.
Cố Khinh Âm giống như một con yêu tinh quyến rũ, dựa vào cánh tay mềm mại và rắn chắc của anh ấy, chuyển phần lớn trọng lượng cơ thể của mình cho anh, dựa vào lồng ngực anh.
Trên người cô thoang thoảng mùi nước hoa, rõ ràng giống như hoa hồng, nhưng hóa ra hương hoa dành dành lại tỏa ra xộc lên mũi.
Anh dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, lúc cô trêu chọc, mu bàn tay anh tuấn của anh đã lên nổi gân xanh.
Cuối cùng, ngay khi môi cô chuẩn bị rời đi, dây thần kinh căng thẳng trong não anh giật bắn.
Chu Khâm bắt đầu phản kích, lòng bàn tay mạnh mẽ ôm chặt sau đầu cô, không cho cô thoát ra, dùng hết sức ôm cô vào lòng, không cho cô có cơ hội thở.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, trong phòng vang lên những tiếng thở dốc mơ hồ.
Khi đôi môi đã thôi quấn lấy nhau, cô ghé vào tai và cắn vào tai anh để trả thù.
Anh hơi thở hổn hển, giữ vai cô, giam cầm cô trong phạm vi vòng tay của mình, và hôn vào môi cô mãnh liệt hơn nữa...