Hồi mười sáu tuổi Chu Nghi Ninh có nuôi một con mèo, đặt tên là Cầu Lông. Nó có bộ lông màu đen tuyền rất đẹp, việc đầu tiên cô làm sau khi đi học về là chơi với nó. Không lâu sau đó, Chu Giai Huệ cũng nuôi một con, và mèo của cô ta có màu trắng.
Hai con mèo không ưa nhau giống như hai cô chủ của chúng, ngày nào cũng đánh nhau. Thú cưng cũng giống như chủ nhân. Chu Nghi Ninh là người sẽ không đụng chạm tới ai nếu họ không làm gì cô, nhưng nếu có ai bắt nạt cô thì cô sẽ trả thù lại, không bao giờ chịu thua. Cầu Lông cũng giống cô, mà khi đánh nhau, thông thường giống mèo đen sẽ thắng mèo trắng.
Cứ đánh nhau suốt cũng không tốt nên Chu Nghi Ninh nhốt mèo trong phòng của cô. Phòng cô rộng, có nhiều chỗ chơi nên không sợ nó bị chán, sau khi tan học, cô sẽ đưa nó ra ngoài chơi.
Nhưng làm thế vẫn không giữ được nó.
Ngày thi học kỳ cuối cùng, cô vui vẻ chạy về nhà thì phát hiện mèo của cô bị đem đi, dù cô có hỏi thế nào nhưng Chu Giai Huệ vẫn không chịu nói cho cô biết là cô ta đã mang mèo đi đâu. Hôm đó cô đã tát Chu Giai Huệ một cái.
Tối đó có tuyết, một mình cô chạy ra ngoài tìm mèo.
Tìm cả đêm không thấy, ngày hôm sau cô lại tiếp tục tìm, hôm sau nữa cô vẫn đi tìm...
Có lẽ mọi người không nghĩ cô sẽ cố chấp đến thế, ngay cả Chu Lợi Huy cũng không chịu nổi nữa mà mua cho con một con mèo khác giống mèo cũ của cô. Cô chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết đó không phải mèo của cô, thế là cô lại tiếp tục đi tìm.
Cô chỉ cần mèo của cô thôi.
Chu Lợi Huy thấy vậy thì gặng hỏi Chu Giai Huệ rốt cuộc cô ta đã đem mèo đi đâu. Chu Giai Huệ không ngờ Chu Lợi Huy sẽ mắng mình, cô ta khóc: "Trời lạnh thế này thì nó đã chết rét lâu rồi cũng nên."
Chu Nghi Ninh bàng hoàng nhìn cô ta, sự đau đớn và giận dữ dồn nén trong mấy ngày qua bùng nổ, cô tát cô ta một cái rất mạnh rồi lại đẩy mạnh cô ta, sau đó chạy lên lầu, giam mình một ngày một đêm trong phòng.
***
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ hỏi: "Trước đây có bị cắn hay cào lần nào chưa? Có tiêm vắc-xin bao giờ chưa?"
Chu Nghi Ninh choàng tỉnh khỏi hồi ức, cô lắc đầu: "Chưa."
Cầu Lông của cô chưa bao giờ cào cô, càng không bao giờ cắn cô.
Tối qua chủ của con mèo đã cho cô xem giấy khám sức khỏe của nó để chứng minh nó không có bệnh gì, Chu Nghi Ninh cũng nghĩ mình không vần phải tiêm vắc-xin, nhưng câu nói "Tỷ lệ tử vong khi phát bệnh dại là một trăm phần trăm" của Quý Đông Dương làm cô hơi sợ, hơn nữa da cô lại nhạy cảm, nên khi bác sĩ đề nghị tiêm phòng thì cô đồng ý luôn.
Cô rất quý trọng mạng sống của mình.
Tiêm vắc-xin phòng dại cần phải tiêm năm mũi. Chờ bác sĩ xử lý lại vết thương cho cô, tiêm mũi vắc-xin đầu tiên rồi viết bệnh án xong, cô mới đeo khẩu trang ra khỏi bệnh viện. Giờ này bệnh viện đã bắt đầu có người đến sớm xếp hàng lấy số thứ tự.
Chiếc khẩu trang này do A Minh đưa cho cô, là khẩu trang của Quý Đông Dương, chưa dùng bao giờ. Trên xe anh luôn có đủ những thứ như thế này.
A Minh nói: "Dù gì cô cũng là diễn viên, lại đang đi xe của Đông ca nữa, nên cẩn thận một chút."
Từ bệnh viện đi ra, trời vẫn mờ mờ, hôm nay nhiều mây quá, sẽ là một ngày u ám đây.
Chu Nghi Ninh lén lén lút lút leo lên xe. Quý Đông Dương dựa vào lưng ghế, anh đeo miếng bịt mắt màu đen, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, cằm hơi nâng lên, cỏ vẻ như đang ngủ.
A Minh ngoảnh đầu nhìn cô, nói nhỏ: "Ngồi vững chưa?"
Chu Nghi Ninh gật đầu, đóng cửa xe lại: "Chúng ta về thôi."
Lăn lộn của buổi tối khiến cô rất mệt, phải mau về nhà tắm rửa để còn đi ngủ.
Trên đường đi, lúc qua một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Chu Nghi Ninh nhổm người lên nói với A Minh: "Dừng lại một chút, tôi muốn mua cháo với sủi cảo."
A Minh nhìn thoáng qua cửa hàng, quay đầu nói với cô: "Để tôi đi mua, cô đừng xuống xe."
Chu Nghi Ninh ngồi lại ghế, lầm bầm: "Làm thấy ghê, cứ như trộm ấy."
A Minh bật cười: "Vậy là cô không biết rồi, thấy Đông ca ít scandal thế thôi chứ có nhiều nữ nghệ sĩ muốn tạo tin đồn với anh ấy lắm. Không phải tôi nói cô đâu, tôi đang nói người khác đấy."
Chu Nghi Ninh liếc mắt, "Biết rồi, anh mau đi mua bữa sáng đi."
A Minh mua bánh bao, cháo, sủi cảo.
Khoảng mười phút nữa là về đến nhà, Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn Quý Đông Dương, anh vẫn ngồi im ở tư thế đó.
Chu Nghi Ninh chồm lên chỗ ghế phụ lái, hỏi A Minh: "Quý Đông Dương ít scandal thật, thế anh ta đã hẹn hò bao giờ chưa?"
A Minh nghiêng đầu nhìn cô rồi lại nhìn Quý Đông Dương, nuốt nước miếng, "Tôi không thể nói cho cô được."
Chu Nghi Ninh bĩu môi, "Nói một chút đi mà."
A Minh rất kiên định: "Không nói được."
Xem ra tảng băng như anh cũng từng hẹn hò rồi.
Chu Nghi Ninh đảo mắt, bỗng cười: "Có phải vì anh ta quá lạnh lùng nên cô ấy mới chia tay không?"
A Minh: "..."
Đúng thế thật.
Chu Nghi Ninh bật cười, ngay sau đó lại không cười nữa. Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Tới khu chung cư, lái xe xuống bãi đậu xe, A Minh ngoảnh đầu nhìn ghế sau. Đông ca quay phim cả đêm, vừa mới chợp mắt được một tí mà bị gọi dậy thì sẽ càng khó chịu hơn thường ngày. Anh ta phải gọi anh dậy như thế nào mà không bị mắng đây?
Chu Nghi Ninh nhún vai, mở cửa xuống xe.
Sau đó, cô đóng sầm cửa lại.
A Minh: "..."
Cảm giác như chiếc xe đang rung lên, anh ta chưa bao giờ dám đóng cửa mạnh như thế!
A Minh vội vàng nhìn ra ghế sau, Quý Đông Dương tháo miếng bịt mắt xuống, anh nhíu chặt mày, nghiêng đầu, nheo mắt nhìn cô gái đang cười đắc ý bên ngoài xe.
Chu Nghi Ninh hí hửng mở cửa phụ lái lấy phần cháo và sủi cảo của mình rồi bỏ chạy.
Quý Đông Dương cất miếng bịt mắt, mặt hầm hầm đi xuống xe, A Minh xuống theo, giải thích: "Đông ca, lúc nãy không phải em đóng cửa xe đâu."
Cho nên... đừng làm mặt than với anh ta mà, đáng sợ lắm!
Quý Đông Dương lạnh lùng nói: "Câm miệng."
A Minh giơ tay làm dấu kéo chặt miệng lại, mang bữa sáng đi theo anh.
Khi hai người đi lên tới nhà thì Chu Nghi Ninh đã chạy vào phòng tắm đánh răng rồi.
Mấy phút sau cô ra phòng khách, ngồi xuống sàn nhà có lót thảm ăn sáng, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ.
Hôm qua đoàn phim quay cả đêm nên hôm nay đạo diễn Từ cho mọi người nghỉ, thế là cô ngủ quên trời quên đất.
Buổi tối, cô bị tiếng chuông tiếng thoại đánh thức.
Là điện thoại của Cảnh Tâm: "Tay của cậu sao rồi?"
Chu Nghi Ninh từ chối không chút do dự: "Không đi đâu, tớ lười lắm, chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ngủ thôi."
Cảnh Tâm: "Ừ, thôi vậy."
Chu Nghi Ninh nhét điện thoại xuống dưới gối rồi trở người ngủ tiếp."
***
Sau cảnh tiệc sinh thần của thái hậu, các cảnh quay sau này của Chu Nghi Ninh tương đối đơn giản, cuộc sống cứ trôi qua bình thường, chớp mắt mà đã đến cuối tháng mười, trời bắt đầu trở lạnh.
Đã mấy ngày Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương không gặp nhau. Gần đây, anh quay chủ yếu là cảnh đêm, lúc cô tới trường quay thì anh về nhà nên chẳng có có cơ hội gặp nhau. Chân cô cũng đã lành hẳn, có thể tự lái xe được rồi, cũng không cần bôi thuốc nữa.
Hình như cuộc sống trở nên tẻ nhạt hơn nhiều.
Hôm nay Vạn Vi đến thăm trường quay. Bình thường Chu Nghi Ninh chỉ liên lạc với người đại diện qua điện thoại, cô không có trợ lý, ngoài đóng phim ra thì cũng không có lịch trình nào khác, trên weibo thì cũng chỉ đăng mỗi bài chào hỏi lúc đầu chứ không đăng bài nào nữa. Cô không giống diễn viên tí nào.
Vạn Vi nhìn Chu Nghi Ninh: "Đi ngang qua đây nên sẵn ghé xem thế nào."
Chu Nghi Ninh đang mặc trang phục diễn, cô cười: "Hiếm quá, tới giám sát em hả?"
Vạn Vi cũng cười: "Hôm nay đóng cảnh khóc đúng không? Hôm bữa nghe nói em không khóc nổi, thế là bảo người ta véo mình đến nỗi suýt thì bẽ mặt nên hôm nay chị đến xem sao."
Hình như chuyện đó chỉ có cô, Quý Đông Dương và A Minh biết thôi nhỉ? Chắc chắn Quý Đông Dương sẽ không nói với ai, cô cũng không.
A Minh! Đồ nhiều chuyện!
Mà ủa? Anh ta với Vạn Vi thân nhau khi nào vậy kìa?
Vạn Vi như đọc được suy nghĩ của cô, chị nói: "A Minh là em họ của chị."
Chu Nghi Ninh: "..."
Cho nên A Minh luôn báo cáo tình huống của cô cho Vạn Vi biết?
Cô phải tìm A Minh tính sổ mới được.
Chu Nghi Ninh nói: "Vẫn chưa tới cảnh khóc đâu, mấy ngày nữa lận."
Vạn Vi chau mày, một lát sau mới nói: "À, chị vừa sắp xếp cho em chụp hình cho tạp chí, nhưng chỉ là phụ họa thôi, nhân vật chính là Lục Linh."
Lục Linh cũng là nghệ sĩ dưới trướng của Vạn Vi, rất nổi tiếng.
Chu Nghi Ninh không có chút hứng thú gì với việc chụp hình cho tạp chí, nhưng nếu là ý của Vạn Vi thì cô chỉ đành phải gật đầu: "Dạ, khi nào chụp?"
Vạn Vi: "Để chị bàn bạc với đạo điễn Từ đã."
Cuối cùng, ngày chụp hình được quyết định vào bốn ngày sau, chụp hình trong hai ngày, sau đó quay lại đoàn phim đóng cảnh khóc.
Vạn Vi ở lại thêm một lát nữa rồi rời đi. Chu Nghi Ninh thấy Quý Đông Dương và A Minh tới trường quay thì vội vàng bám theo hai người tới phòng nghỉ riêng của Quý Đông Dương. Quý Đông Dương không biết cô muốn làm gì, anh dừng lại, nghiêng đầu hỏi cô: "Có chuyện gì?"
Chu Nghi Ninh nhìn anh rồi lại nhìn A Minh, cô nở nụ cười ngọt ngào, giọng còn ngọt hơn: "A Minh."
Quý Đông Dương nhướn mày, với kinh nghiệm của anh, cô gái này càng cười ngọt ngào với ai bao nhiêu thì người đó sắp gặp họa bấy nhiêu.
Anh xoay người đi vào phòng nghỉ.
Bên ngoài, A Minh bị Chu Nghi Ninh chặn lại. Cô bẻ khớp tay, cười rạng rỡ: "Hôm bữa anh nói muốn tôi dạy cho mấy chiêu Karate đúng không?"
A Minh vừa gặp Vạn Vi nên cũng đoán ra được là chuyện gì, sống lưng thấy lành lạnh. Đột nhiên nghĩ ra sáng kiến, anh ta nhìn về phía sau cô: "Đạo diễn Từ tới kìa."
Nhân lúc cô ngoảnh đầu, anh ta lập tức vọt vào phòng nghỉ.
Chu Nghi quay đầu ra sau, nhìn thấy đạo diễn Từ đứng quay lưng lại với cô đang nhận điếu thuốc từ phó đạo diễn.
Cô hừ lạnh, đằng đằng sát khí đi vào phòng nghỉ.
A Minh chẳng thèm để tâm tới mặt mũi mà trốn sau lưng Quý Đông Dương, "Đông ca, cứu em với!"
Quý Đông Dương đang nửa đứng nửa ngồi trên bàn cà phê, chân trái chống dưới đất, chân phải co lên. Anh liếc cô, nói với vẻ hời hợt: "Đánh cậu ta tàn phế rồi thì cô làm trợ lý cho tôi?"
Chu Nghi Ninh trừng anh: "Mơ đi!"
Quý Đông Dương nhìn máy pha cà phê, "Nếu vậy thì tiết kệm sức lực đi."
A Minh vội nói: "Đúng đúng đúng, mặc dù tôi sai nhưng bình thường tôi đối xử với cô rất tốt mà. Với lại chị Vi là người đại diện của cô, biết chuyện của cô là điều hiển nhiên thôi."
Chu Nghi Ninh ngẫm nghĩ thì thấy anh ta nói cũng đúng. Thường ngày A Minh rất quan tâm cô, ít nhất là có tình người hơn Quý Đông Dương. Thật ra cô cũng không định đánh thật mà chỉ muốn dọa anh ta một chút thôi.
Cô phủi tay, ngồi xuống ghế, nhìn Quý Đông Dương vừa pha cà phê xong, "Tôi cũng muốn uống cà phê."
Đa số diễn viên nam đều hút thuốc lá, nhưng Chu Nghi Ninh chưa từng thấy Quý Đông Dương hút thuốc, chỉ thấy anh uống cà phê thôi.
Quý Đông Dương nhấp một ngụm cà phê, nhìn cô: "Tự pha đi."
Chu Nghi Ninh nhìn anh chằm chằm, A Minh vội nói: "Để tôi pha."
Mấy phút sau, Chu Nghi Ninh bưng ly cà phê nhìn miếng bịt mắt màu đen của Quý Đông Dương đang đặt trên bàn, hỏi: "Bịt mắt của anh thuộc hãng nào vậy? Đeo thích ghê, tôi cũng muốn mua về đeo."
Hôm đi tiêm mũi vắc-xin thứ hai, sẵn tiện cô cũng đi dạo nhưng không tìm được bịt mắt hợp ý.
Quý Đông Dương nhìn theo tầm mắt của Chu Nghi Ninh lên miếng bịt mắt của mình, "Đặt riêng."
Thảo nào cô tìm không thấy.
Quý Đông Dương đặt ly cà phê xuống, chuẩn bị thay trang phục quay phim.
Ra tới cửa, anh nhìn cô: "Hỏi A Minh nơi đặt đi."
Chu Nghi Ninh nhìn anh bỏ đi, sau đó nhìn A Minh: "Đặt ở đâu thế?"
A Minh: "Yêu cầu của cô có cao không? Đông ca yêu cầu cao lắm, kích cỡ thì phải chính xác đến từng con số cơ. Nếu cô cũng có yêu cầu như vậy thì phải tự mình tới chỗ đó để đo."
Chu Nghi Ninh: "Tôi bình thường thôi." Cô cầm lấy miếng bịt mắt trên bàn, chỉ vào dây đeo, "Là dây thun mà, nếu có lỡ nhỏ hơn một chút thì cũng đâu sao."
A Minh gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, chỉ nói vài câu là cúp máy.