“Đừng quên còn có Thánh Huyết của ngươi”, Thái Hư Cổ Long nói rồi không quên liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành giống như thể có thể thông qua bọn họ nhìn thấy được Diệp Thành đang trong Chính Khí Điện.
“Yên tâm ta vẫn luôn nhớ”, Diệp Thành mỉm cười nhấc chân đi tới nơi khác.
“Thành Nhi, lão già mắc huyết bào ở phía tây bắc của con không cần giữ lại, ông ta là tam trưởng lão Huyết Cực của Huyết Linh thế gia”, lời nói của Hằng Nhạc Chân Nhân văng vẳng trong đầu Diệp Thành, “có lẽ con biết Huyết Linh thế gia, gia tộc này công pháp tàn nhẫn, luyện huyết vu mà sinh tồn, loại người này sống thêm một ngày là đại hoạ của nhân gian”.
“Con hiểu rồi”, Diệp Thành lật tay lấy ra kiếm Xích Tiêu, toàn thân có luồng khí lạnh băng bao quanh, hắn sát phạt tới phía trước Huyết Cực và giơ cao kiếm Xích Tiêu.
Viêm Hoàng và Huyết Linh thế gia từng có ân oán khi ở Bắc Sở còn hắn khi ở đại hội đấu đan cũng từng đấu đan với thánh tử của Huyết Linh thế gia, hắn cũng có hiểu biết về gia tộc này, giết ông ta nói dễ nghe thì chính là thay trời hành đạo.
“Ngươi…”, thấy Diệp Thành giơ cao kiếm Xích Tiêu, sắc mặt của Huyết Cực thay đổi rõ rệt.
“Đừng trách ta”, Diệp Thành không hề tỏ ra thương hại, tay hắn giơ kiếm lên, đầu của Huyết Cực lập tức rơi xuống, dứt khoát nhanh gọn. Diệp Thành sát phạt quyết đoán, lạnh lùng tàn khốc khiến những người còn đang ngồi trên vị trí không khỏi tròn mắt, chỉ sợ mình là mục tiêu tiếp theo.
Phụt! Phụt!
Khi tất cả mọi người đều đang hoang mang thì Diệp Thành giống như một vị sát thần đoạt đi sinh mạng của từng người. Âm Dương thế gia ở Bắc Sở, nhà họ Viên ở Bắc Sở, nhà họ Dương ở Bắc Sở, người của Thị Huyết Điện, tất cả đều bỏ mạng trên con đường sát phạt của hắn.
Đây chính là cảnh tượng đẫm máu, từng cái đầu rơi xuống lăn lông lốc, cảnh tượng tanh máu khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Ừm?
Diệp Thành cứ thế chém giết, hắn bất giác cau mày nhìn một người thanh niên yêu dị ở cách đó không xa, khuôn mặt người này trắng trẻo có phần khác thường, đôi mắt giống như rắn độc, nếu bị tên này nhìn vào thì sẽ có cảm giác rợn người.
Trong chốc lát Diệp Thành mở Tiên Luân Nhãn, hắn chăm chú quan sát tên này.
“Bản thể là huyết mãng”, Diệp Thành nheo mắt, “không phải là người của yêu tộc chứ?”
Nói tới hai từ yêu tộc, Diệp Thành chợt thâm trầm hơn.
Yêu tộc chính là một trong những sức mạnh cái thế của vùng đất này, trước kia bị Đông Hoàng trấn áp nhưng tất cả mọi người đều biết yêu tộc mặc dù bị trấn áp nhưng không hề bị tiêu diệt hoàn toàn, bọn họ vẫn sống trong từng ngóc ngách của Đại Sở.
Hiện giờ gặp được người của Yêu Tộc ở đây khiến Diệp Thành có lý do tin rằng Yêu Tộc cũng giống với Quỷ Tộc, Huyết Tộc, Vu Chú Tộc và Sát Thủ Thần Triều, bọn họ lại một lần nữa xuất hiện trên nhân gian.
“Tiểu tử, tốt nhất ngươi nên thả ta đi, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm”, gã thanh niên yêu dị kia hắng giọng lạnh lùng, trong đôi mắt như rắn rết kia còn hiện lên u quang u ám khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Sao thế? Ngươi đang doạ ta đấy à?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng.
“Ngươi nên biết có một số sự tồn tại không phải ngươi có thể đụng tới được”, gã thanh niên yêu dị kia bật cười tôi độc.
“Ngươi ra vẻ cũng tốt lắm”, Diệp Thành gãi tai đáp tuỳ hứng.
“Ngươi…”
“Phong cấm”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời gã ta.
Ngay sau đó những kẻ mạnh của Viêm Hoàng ẩn nấp trong những góc khuất cứ thế liên tiếp ra tay, mười mấy đạo phong ấn cứ thế được thi triển trên người của gã thanh niên yêu dị kia khiến cả cơ thể hắn ta bị phong ấn đến mức không thể cử động nổi.
Diệp Thành không giết hắn vì người của Yêu Tộc có thể dùng đến, hắn không muốn chuốc thêm đại địch từ sớm như vậy vì dù sao Nam Sở vẫn chưa thống nhất, nếu đắc tội với Yêu Tộc thì sự việc sẽ vô cùng phức tạp.
Cuối cùng Diệp Thành liếc hắn ta một cái rồi quay người đi tới nơi khác.
“Đó là Lưu trưởng lão của Hoàng Phổ thế gia ở Bắc Sở, cố gắng lôi kéo”.
“Phía trước mặt con là lão già tóc xám, ông ta chính là thế gia phụ thuộc Thị Huyết Điện, không phải nương tay”.
Phụt!
Sau từng lượt máu phun trào, Diệp Thành cứ thế sát phạt giết tới người cuối cùng theo như Hằng Nhạc Chân Nhân nói, sau đó mới phất tay thu lại kiếm Xích Tiêu.
Tới lúc này hắn không giết thêm người nữa mà cởi lớp áo khoác ngoài đẫm máu, ngồi xuống một bàn rượu.
Và phía đối diện của bàn rượu này chính là một mĩ nhân xinh đẹp, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là người thương trước kia của hắn – Huyền Linh Chi Thể, thánh nữ kiêm điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông sao?