Tiên Võ Đế Vương

Chương 1014: Diệt thế sao?



“Liệu có phải Diệp Thành không?”, một lão tổ của Chính Dương Tông vuốt râu trầm ngâm lên tiếng. 

 “Không loại trừ khả năng này”, Chính Dương Lão Tổ hít sâu một hơi, vẻ mặt càng khó coi đến đáng sợ: “Nhưng một mình Hằng Nhạc thì rất khó làm được, chuyện này phức tạp hơn chúng ta nghĩ nhiều”. 

 “Gửi tin cho Hư Viêm đang nằm vùng ở Hằng Nhạc Tông và Ân Giới đang nằm vùng ở Thanh Vân Tông, bảo họ âm thầm điều tra chuyện này, nếu thật sự là Thanh Vân và Hằng Nhạc thì ta sẽ khiến chúng trả một cái giá thật đắt”, giọng nói lạnh băng và uy nghiêm của Thành Côn vang vọng khắp đại điện của Chính Dương Tông. 

 ... 

 Phù! 

 Trong thạch thất ở động phủ, Diệp Thành thở ra một hơi thật dài, hắn và Thái Hư Cổ Long trao đổi khí hỗn độn và sức mạnh long hồn ba ngày mới kết thúc. 

 Giờ phút này, trong động phủ tối đen đã sáng chói ánh vàng rực rỡ, đó là do thần quang chói mắt toả ra trên khắp người Diệp Thành, mỗi tấc da thịt, mỗi sợi tóc đen đều nhuộm thần quang chói mắt. 

 Gừ! Gừ! Gừ! 

 Loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng rồng gầm thét trong cơ thể hắn, mạnh mẽ mà vang dội, quanh người hắn cũng có những tia long khí bay lượn, rất kỳ lạ. 

 “Như vậy mình có thể sử dụng rất nhiều bí pháp của tộc Thái Hư Cổ Long rồi”, Diệp Thành nhắm mắt, trên môi thoáng qua một nụ cười, nhất là khi cảm nhận được luồng sức mạnh cường đại đang ngủ yên trong cơ thể, hắn lại càng hưng phấn hơn. 

 Khi hắn đang hưng phấn thì Lục Đạo Tiên Luân Nhãn bất chợt tự mở, giây trước hắn còn đang phấn khích, giây sau linh hồn đã bị cuốn vào Tiên Hư giới. 

 Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến hắn không kịp trở tay, để rồi khi vào Tiên Hư giới đã ngã lăn ra đất. 

 Oa! 

 Diệp Thành bị đau, ôm mặt đứng lên. 

 Nhưng hắn còn chưa kịp đứng lên, toàn bộ Tiên Hư giới đã chấn động dữ dội, hoá thành thế giới hư ảo, mơ hồ có thể thấy được đó là một vùng đất rộng lớn màu mỡ, trải dài vô tận. 

 “Chuyện... Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành ngơ ngác nhìn bốn phía. 

 Ùng! 

 Sau một tiếng rung, trong Tiên Hư giới xuất hiện một bàn tay trong suốt bao trùm cả đất trời, từ hư vô giáng xuống, chèn ép khiến bầu trời nứt ra, mặt đất sụp đổ, giống như diệt thế, mỗi chỗ nó đi qua sinh linh vạn vật đều biến thành tro bụi. 

 “Diệt... Diệt thế sao?”, Diệp Thành chợt biến sắc, ngẩng đầu nhìn bàn tay trong suốt trong hư vô với vẻ kinh hãi. 

 Chiến! 

 Ngay sau đó, hắn dường như nghe thấy một tiếng hô lớn như vậy, trên mặt đất có vô số bóng người lao lên bầu trời, dù là người, là tiên hay ma quỷ đều thi triển thần thông cái thế, mục đích là ngăn cản bàn tay đang giáng xuống kia. 

 Nhưng bàn tay ấy quá lợi hại, những bóng người rợp trời kia còn chưa lên được tới nơi đã bị uy lực mãnh mẽ nghiền nát thành huyết vụ, thịt nát xương tan, nguyên thần bị huỷ diệt, hoàn toàn tan thành mây khói, thế giới rộng lớn trở thành địa ngục màu máu. Dù vậy, trên mặt đất vẫn có người liên tục sát phạt lên trời, họ không sợ chết, không ngừng có người ngã xuống, nhưng cũng không ngừng có người xông lên. 

 “Thế... Thế này...”, nhìn cảnh tượng này, linh hồn Diệp Thành run lên, mặc dù cảnh này là hư ảo nhưng lòng hắn vẫn sợ run. 

 Nhưng khung cảnh rộng lớn ấy không hề vì hắn sợ hãi mà dừng lại, bàn tay ngọc hạ xuống, vạn vật đều bị huỷ diệt, đất trời ngoài núi thây biển máu thì không còn gì nữa. 

 Đột nhiên Diệp Thành nhìn thấy một bóng người toàn thân đầy máu loạng choạng đứng dậy đi về phía mình, mái tóc đen bù xù dính máu che khuất một nửa khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của hắn, khiến người ta khó có thể nhìn thấy khuôn mặt. 

 Hắn mặc một bộ chiến giáp tàn tạ, tay cầm chiến mâu đã gãy, trên đầu lơ lửng một chiếc đại đỉnh đã vỡ, toàn thân máu chảy đầm đìa, sau lưng hắn là con đường đẫm máu không thấy điểm cuối, hắn lảo đảo loạng choạng, mấy lần đã suýt ngã xuống, nhưng dường như hắn có một nỗi chấp niệm rất lớn, khó khăn sải bước về phía trước. 

 Diệp Thành vô cùng cảm động, cảnh tượng này khiến hắn chấn động, khiến hắn không kìm được muốn tiến lên giúp người đó. 

 Cuối cùng người đó dừng lại cách Diệp Thành ba trượng, huyết phong thét gào vén mái tóc rối của hắn lên, lộ ra khuôn mặt đẫm máu kia, cùng với đôi mắt tối mịt không có ánh sáng và chín đạo phù văn cổ nơi đầu mày. 

 Nhìn thấy khuôn mặt người đó, Diệp Thành vô thức lùi lại một bước, hai mắt lồi lên, con ngươi co rút lại cỡ đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. 

 Cũng không thể trách hắn như vậy, bởi vì người đẫm máu đang đứng cách đó ba trượng chẳng phải chính là Diệp Thành hắn sao? 

 Diệp Thành mấp máy môi, đầu óc choáng váng. 

 Lúc này hắn mới phát hiện cây chiến mâu đã gãy mà người kia đang cầm, chiến giáp người ấy đang mặc cùng với đại đỉnh đã vỡ treo lơ lửng trên đầu đều rất quen thuộc, đó chẳng phải chiến mâu Vu Hoàng, Hỗn Thiên Chiến Giáp và Hỗn Độn Thần Đỉnh sao? 

 “Rốt cuộc...”, Diệp Thành lại lùi về sau một bước, trong lòng run sợ. 

 Phụt! 

 Diệp Thành vô thức bước lên một bước, đưa tay muốn đỡ người đó dậy, nhưng hắn lại chỉ chạm vào hư vô. 

 Thế giới trở nên yên lặng đến đáng sợ. 

 Khi sắp ra đi, người đó gian nan ngẩng đầu, khuôn mặt đầy máu và nước mắt, đôi mắt ảm đạm nhìn chằm chằm bên này, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành xuyên qua màn hư không vô tận. 

 “Giết... Giết Nhược Hi”, đôi môi người đó run run, khó khăn mở miệng, giọng nói trầm khàn, mệt mỏi như thể đã dùng nốt chút sức lực cuối cùng.