Tiên Võ Đế Vương

Chương 1042: Không vội



“Việc của Đan Thành ngươi tạm thời không cần quan tâm”, Quỳ Vũ Cương lại lần nữa lên tiếng, “còn nữa, những ngày gần đây đừng có động thái lớn, thời đại này đã không còn như xưa nữa, ta cảm thấy rất nhiều đại địch cái thế đã giải trừ phong ấn rồi”. 

 “Đại…đại địch cái thế?” 

 “Đại Sở Huyền Hoàng, Mặc Uyên, Thần Vương, U Minh Diêm La, Pháp Luân Vương, Hồn Vương…” 

 …….. 

 Phù! 

 Bên trong địa cung, Diệp Thành sau một đêm tu dưỡng thì từ từ thở ra một hơi mang theo tàn khí, sức mạnh dị thường trong cơ thể hắn đã hoàn toàn được loại bỏ nhưng muốn khôi phục về tiên luân đồng lực ban đầu vẫn cần thêm thời gian. 

 “Tiểu tử, ta nghe nói tối qua ngươi rất mạnh nhưng sao ta lại nghe nói ngươi bị người ta đánh cho vài trận nhỉ?”, không lâu sau đó, Thái Hư Cổ Long ở trong lòng đất của Chính Dương Tông lên tiếng vang vọng khắp thần hải của Diệp Thành, giọng điệu có phần cảm thấy trong cái rủi có cái may. 

 “Lão tử vừa tỉnh lại thì nghe thấy giọng của tên tiện nhân nhà ngươi, đúng là vui mà”, Diệp Thành sầm mặt mắng chửi. 

 Thái Hư Cổ Long vẫn tỏ vẻ thản nhiên, “có phải cảm thấy thực lực của mình chẳng ra sao không?” 

 “Không thể phủ nhận đúng là vậy”, Diệp Thành ho hắng, nghĩ lại đêm qua hắn thật sự đúng như Thái Hư Cổ Long nói, liên tục bị đánh tới tấp. 

 “Cảnh giới Chuẩn Thiên cũng phân mạnh yếu”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “đặc biệt là tu sĩ từ cảnh giới Chuẩn Hoàng quay về cảnh giới Chuẩn Thiên, tu vi của bọn họ mặc dù bị áp chế về cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng khả năng cảm ngộ về đạo vẫn không thay đổi”. 

 “Ta hiểu, ta hiểu, núi cao còn có núi cao hơn, là ý này chứ gì”, Diệp Thành vừa nói vừa không quên trút ít linh dịch vào bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh giúp Âu Dương Vương bù đắp lại những hao tổn sau trận chiến. 

 Vả lại linh dịch của hắn đều là những loại sử dụng nguyên liệu được tuyển chọn kĩ lưỡng, về cơ bản đều có thể kéo dài tuổi thọ, mặc dù hắn biết những linh dược này không có mấy tác dụng với Âu Dương Vương nhưng có còn hơn không. 

 Quan trọng nhất là hắn vẫn luôn rất kính nể Âu Dương Vương bên trong đại đỉnh, một tu sĩ cái thế với số mệnh sắp tận mà chết quá sớm thì tực sự mà một sự mất mát quá to lớn đối với giới tu luyện. 

 “Diệp Thành”, khi Diệp Thành còn đang bận rộn thì phía Đan Thần và Đan Nhất lần lượt đi vào trong địa cung, sau một đêm hồi phục, lúc này bọn họ đều rất tỉnh táo, mặt mày nhuận sắc. 

 Thấy Diệp Thành đang giúp Âu Dương Vương, bọn họ lần lượt tới trước Hỗn Độn Thần Đỉnh cung kính hành lễ, chỉ cần luận về thời đại của Âu Dương Vương và Đan Vương thôi cũng đủ khiến bọn họ phải làm vậy rồi. 

 Có điều nghĩ tới đêm qua bọn họ vẫn cảm thấy ái ngại, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà không bằng một mình Diệp Thành ở cảnh giới Không Minh. Nếu không phải có Diệp Thành và lão tiền bối bên trong đại đỉnh thì e rằng bọn họ đã bị giết hại từ lâu rồi. 

 “Các vị trưởng lão, việc mà tối qua Diệp Thành nói không biết các vị đã có đáp án chưa?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn mọi người. 

 “Kết minh”, phía Đan Thần lần lượt hít vào một hơi thật sâu, trải qua sự việc tối hôm qua bọn họ cũng đã hiểu ra Đan Thành hiện giờ trong mắt thế lực tứ phương giống như một miếng mồi béo bở, việc tối qua là một tín hiệu, sau này nhất định sẽ có thêm nhiều thế lực mạnh nhòm ngó bọn họ. 


 “Tiểu hữu lấy thân phận là Đan Thánh làm thành chủ tiếp theo của Đan Thành chúng ta”. 

 “Cái này…cái này…”, Diệp Thành ho hắng, “tiền bối, nói thực lòng con không thích cảm giác bị ràng buộc”. 

 “Ta sẽ không ràng buộc tiểu hữu”, Đan Thần lại lần nữa mỉm cười: “Chỉ cần tiểu hữu đồng ý làm thành chủ tiếp theo của Đan Thành thì tiểu bối có thể tự do, chỉ hi vọng tiểu bối có thể bảo vệ tốt cơ nghiệp mà liệt đại tiên tổ của Đan Thành dày công xây đắp”. 

 “Đương nhiên rồi ạ”, Diệp Thành vỗ ngực cười tự tin.