“Đó là thân nương của ta”, nhìn ánh mắt tò mò của Diệp Thành, Thiên Thương Nguyệt mỉm cười nhưng không hề tỏ ra thất lễ.
“Nữ tử đích truyền của Nguyệt Hoàng”, Diệp Thành đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước nên cũng chỉ hơi bất ngờ một chút, hắn không ngờ người đứng trước mặt mình lại có thân phận cao quý như vậy, tính về tuổi tác thì vị tiền bối này cũng đã vài chục nghìn tuổi rồi.
Có điều, hắn cũng chỉ thẫn thờ chỉ trong đôi ba giây, Thiên Thương Nguyệt và con gái của Đại Sở Hoàng Yên của Huyền Hoàng, Nam Minh Ngọc Thu con gái Huyền Hoàng có lẽ giống nhau, bị phong ấn từ xưa, nếu như luận về tuổi thực thì tuyệt đối không vượt qua ba trăm tuổi.
“Thế giới này sao thế nhỉ, thích chơi phong ấn vậy sao?”, Diệp Thành thắc mắc. Các tiền bối không già đi trong thời đại của mình được sao? Sao cứ phải phong ấn tới thời đại này để doạ người cơ chứ.
“Lần này ta mời tiểu hữu đến là có một việc thỉnh cầu”, khi Diệp Thành còn đang thắc mắc thì Thiên Thương Nguyệt lên tiếng.
“Tiền bối xin cứ nói, chỉ cần là việc vãn bối có thể làm thì nhất định sẽ không chối từ”, Diệp Thành mỉm cười.
“Đi tới Thập Vạn Đại Sơn với ta một chuyến”.
“Thập…Thập Vạn Đại Sơn?”, nghe cái tên này, khoé miệng Diệp Thành bất giác giật lên, từ lần trước sau khi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn hắn đã thề tuyệt đối sẽ không tới nơi quỷ quyệt ấy thêm một lần nào nữa, nơi đó chỉ khiến người ta phải khiếp sợ mà thôi.
Hiện giờ nghe lời thỉnh cầu này, Diệp Thành không khỏi run rẩy, lần trước sau khi ra ngoài Nam Minh Ngọc Thu đã trở nên điên loạn, hắn không muốn Thiên Thương Nguyệt con gái của Nguyệt Hoàng giống như Nam Minh Ngọc Thu.
“Tiền bối, Thập Vạn Đại Sơn không phải là một nơi tốt đẹp gì, người tới đó làm gì?”, Diệp Thành ho hắng, hắn không hề có chút tự tin nào.
“Tìm thân nương của ta”, Thiên Thương Nguyệt hít vào một hơi thật sâu.
“Nguyệt …Nguyệt Hoàng cũng từng tới Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Thiên Thương Nguyệt.
“Sau khi phong ấn ta, mẫu thân đã tới Thập Vạn Đại Sơn, đây là chuyện mà sau này ta mới biết”, Thiên Thương Nguyệt khẽ giọng lên tiếng.
“Nguyệt Hoàng và Huyền Hoàng đều tới Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành đảo mắt, hắn bất giác lẩm bẩm: “Tại sao sau khi trở thành hoàng đế rồi mà người ta vẫn cứ thích tới Thập Vạn Đại Sơn làm gì?”
Trong lúc này, Diệp Thành chợt muốn tìm con gái của Sở Hoàng là Sở Hoàng Yên và con trai của Đông Hoàng - Chu Thiên Dật để hỏi xem có phải năm xưa Sở Hoàng và Đông Hoàng đều tới Thập Vạn Đại Sơn không?
Phía này, Thiên Thương Nguyệt trầm ngâm quan sát Diệp Thành và chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Thấy vậy, Diệp Thành xoa mũi: “Đại Sở có bao nhiêu người như vậy những người mạnh hơn con rất nhiều, sao tiền bối lại muốn con đi cùng?”
“Vì ngươi có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấy thứ mà ta không thấy”, Thiên Thương Nguyệt nói.
“Tiền bối, nói thực thì nơi quỷ quái ấy có đánh chết con cũng không muốn đi”, Diệp Thành ho hắng, “lần trước vào đó con suýt thì không thể ra nổi, khó khăn lắm mới ra ngoài được còn Nam Minh Ngọc Thu cũng phát điện, con không muốn đi cùng tiền bối vào đó, sau khi ra ngoài tiền bối cũng sẽ điên loạn giống Nam Minh Ngọc Thu thôi”.
“Cho dù kết cục thế nào thì cũng không thể trách ngươi”, Thiên Thương Nguyệt nói rồi không quên cúi đầu chắp tay với Diệp Thành.
“Tiền bối hành lễ như vậy muốn vãn bối tổn thọ sao?”, Diệp Thành vội tiến lên trước.
“Lời khẩn cầu của tộc Thiên Thương mong tiểu hữu đồng ý, Quảng Hàn Cung cảm kích vô cùng”, Thiên Thương Nguyệt không vì Diệp Thành tới đỡ mình mà đứng dậy.
Nhìn Thiên Thương Nguyệt như vậy, Diệp Thành rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, với thân phận và vai vế của Thiên Thương Nguyệt mà hành lễ như vậy với hắn chẳng khác gì làm khó hắn cả.
Trong lúc bất lực, Diệp Thành đành gật đầu: “Con đồng ý”.
“Đa tạ tiểu hữu”, Thiên Thương Nguyệt nở nụ cười.
“Có điều con có một điều kiện”, Diệp Thành xoa mũi.
“Tiểu hữu cứ nói”.
“Không biết Quảng Hàn Cung của người có thể kết liên minh với con không?”, Diệp Thành mỉm cười, biết điều kiện này có phần không được thích hợp, thậm chí có ý hơi uy hiếp khiến hắn khó lòng mở lời.
Có điều vì tương lai của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và Đan Thành và nhiều thế gia khác nên hắn vẫn quyết định mặt dày một phen.
“Đương nhiên có thể”, Thiên Thương Nguyệt mỉm cười, “nhưng trong khoảng thời gian ngắn chúng ta e rằng không thể giúp đỡ các ngươi vì trên tám phần người của Quảng Hàn Cung đều trong trạng thái phong ấn”.
“Không sao cả”, Diệp Thành cười đáp: “Chỉ cần tiền bối đồng ý là được, thời gian sớm hay muộn không thành vấn đề, còn việc Thập Vạn Đại Sơn con ghi nhớ rồi, đợi lần này con về xử lý xong Chính Dương Tông sẽ đi cùng tiền bối”.
“Vậy thì cảm ơn tiểu hữu”.
“Hợp tác hai bên cùng có lợi mà”, Diệp Thành cười tươi sau đó phất tay bay ra ngoài.
Nhìn bóng hình Diệp Thành rời đi, Thiên Thương Nguyệt chợt thất thần, trong đôi mắt còn mang theo vẻ mơ màng, cô thầm nhủ: “Huyền Phong, hai người thật sự quá giống nhau”.
Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi Đan Thành, hắn bay về phía Hằng Nhạc Tông như một đạo thần quang.
“Lần này thu hoạch không tồi”, vừa ngự không phi hành, Diệp Thành vừa mỉm cười: “Chưởng môn sư bá e rằng không ngờ mình có thể kéo được nhiều thế lực đồng minh như vậy cho mà xem”.
“Tiểu tử, Long gia đợi ngươi đến bạc đầu rồi”, không lâu sau đó, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, vang vọng trong thần hải của Diệp Thành: “Đừng kéo dài thời gian nữa, lần này quay về đánh Chính Dương Tông đi”.
“Chẳng phải ta đang quay về sao?”, Diệp Thành bĩu môi, “lâu như vậy còn đợi được chứ một hay hai ngày nữa có là gì?”
“Ta không đợi được nữa rồi”.
“Yên tâm, sẽ nhanh thôi. Ồ đúng rồi, vài ngày nữa ta phải đi Thập Vạn Đại Sơn với con gái của Nguyệt Hoàng, ngươi có muốn đi xem xem không?”
“Đi, nhất định phải đi rồi”, Thái Hư Cổ Long ngẩng đầu, “lão tử nghĩ kĩ rồi, sau khi ra khỏi đây phải đi tới Thập Vạn Đại Sơn trước, xem xem rốt cục nơi đó có nguy hiểm như ngươi nói không, ta…đợi đã, con gái của Nguyệt Hoàng?”
“Rất kì lạ phải không?”, Diệp Thành tặc lưỡi, “cũng giống như Nam Minh Ngọc Thu, cô ta cũng muốn tới Thập Vạn Đại Sơn tìm thân nương Nguyệt Hoàng của mình”.
“Nguyệt Hoàng cũng tới Thập Vạn Đại Sơn?”
“Có lẽ là vậy”, Diệp Thành xoa cằm, “đã biết có Nguyệt Hoàng và Huyền Hoàng vào Thập Vạn Đại Sơn, vả lại sau khi vào còn bặt vô âm tín vậy thì Thập Vạn Đại Sơn có chứa rất nhiều bí mật”.
“Vậy thì lão tử càng phải đi”, đôi mắt Thái Hư Cổ Long loé sáng, “ta thích thử thách”.
Diệp Thành vẫn thản nhiên như thường, tới lúc đó đừng có vì sợ quá mà đái cả ra đấy.
Rầm! Rầm!
Khi cả hai đang nói chuyện thì bên trong rặng núi cách đó xa xa vang lên tiếng động rầm trời.
Nghe vậy, Diệp Thành vô thức nhìn ra xa, trong màn đêm u tối, hắn trông thấy hai ngọn núi sừng sững lần lượt sụp đổ, phía đó trời đất đều bị luồng sát khí bao trùm.
Nhưng người đó không phải là Âm Minh Tử Tướng mà là một sự tồn tại nguy hiểm hơn cả Âm Minh Tử Tướng, nói chính xác hơn thì là loại giữa người sống và người chết.
Diệp Thành khó hiểu nhìn về hướng khác.
Ập vào mắt hắn là một bóng hình toàn thân có thần hà ba màu bao quanh, phần váy bị nhuốm máu, thân hình thảm hại, trên trán còn có ấn kí cổ xưa, điều đáng nói đó là khí tức người này vô cùng hỗn loạn.