Bên ngoài đại điện, Sở Linh Ngọc đã đưa Diệp Thành bước xuống thang đá, đi lên con đường dài giữa những ngọn núi.
Suốt chặng đường Sở Linh Ngọc đều dìu Diệp Thành với vẻ mặt lãnh đạm, thi thoảng cô ta cũng sẽ vô tình hay vô ý mà liếc nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ mông lung, cảm xúc rất lạ.
Diệp Thành bước từng bước rất cẩn thận, lúc này hắn như ông lão tuổi xế chiều không chịu nổi mưa gió dù chỉ một chút.
“Tiền bối không còn giống trước đây nữa”, một lúc lâu sau, Diệp Thành lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
“Vậy ngươi nói ta nghe khác chỗ nào?”, Sở Linh Ngọc hỏi nhỏ.
“Như biến thành một người khác vậy”, Diệp Thành khẽ cười: “Ta vẫn luôn cho rằng tiền bối là một nữ nhân ngốc nghếch không có đầu óc, nhưng lần trước từ Đan Thành về, ta đột nhiên phát hiện tiền bối cũng là người có bí mật”.
“Có ai không có bí mật đâu”, Sở Linh Ngọc đỡ Diệp Thành đi lên bậc thang đá nhỏ của con đường, giọng điệu vẫn có chút lãnh đạm.
“Đúng vậy, là người thì đều có bí mật, và họ luôn chọn kể nó cho thế hệ sau vào một thời điểm không báo trước, một nơi vừa quen vừa lạ”, Diệp Thành bước đi thong thả, lời nói cũng từ tốn, ung dung: “Bí mật của nữ nhân không có gì khác ngoài tình cảm, không biết ta hiểu như vậy có đúng không?”
“Có phải người nào không thấy đường nữa đều sẽ trở nên nói nhiều hơn không?”, Sở Linh Ngọc liếc nhìn Diệp Thành, giọng điệu càng thêm lãnh đạm, có vẻ không muốn Diệp Thành nhắc đến bí mật của mình.
“Vậy cứ coi như ta đang tìm cảm giác tồn tại đi”, Diệp Thành ho khan: “Bây giờ ta là người mù, trước mặt là bóng tối, có người nói chuyện cùng, lòng ta thấy yên tâm hơn. Tiền bối không mù, đến khi người tự trải nghiệm có lẽ còn nói nhiều hơn ta ấy chứ”.
“Ngươi có tin, năm nào tháng nào đó ta cũng đã từng dìu một người mù đi trên con đường nhỏ và dài thế này không?”
“Ta biết mà”, Diệp Thành vô thức nhìn Sở Linh Ngọc bên cạnh: “Hoá ra người đã quen với việc này à! Ta nghĩ người mù mà người từng dìu năm đó chắc chắn còn nhiều lời hơn ta”.
“Người đó với ngươi khác nhau”, Sở Linh Ngọc lườm Diệp Thành.
“Sao có chuyện đó được!”, Diệp Thành không tin: “Theo ta thấy người đó chỉ giả mù thôi, có lẽ là đang cố gắng để được tiền bối thương cảm, như vậy người có thể đưa hắn đi dạo đây đó. Ừm, một cách tán gái mới”.
“Trí tưởng tượng của ngươi quả là phong phú”, Sở Linh Ngọc trừng mắt nhìn Diệp Thành: “Ngươi nghĩ người khác cũng bỉ ổi như ngươi sao?”
“Đừng đùa, ta là người rất nghiêm túc đó”, Diệp Thành ngoáy tai: “Tiền bối không hiểu ta mà thôi, đừng thấy bình thường ta cà lơ phất phơ, chứ con người ta vẫn rất đáng tin cậy đấy”.
“Vậy ư?”, Sở Linh Ngọc bị sự tự tin thái quá của Diệp Thành chọc cười: “Sao ta nghe nói trước đây ngươi chuyên giở thủ đoạn hèn hạ, ngay cả bạn gái cũ mà ngươi cũng dám bắt cóc đòi tiền chuộc, còn chuyện gì mà Diệp Thành ngươi không làm được nữa? Ta thực sự nghi ngờ, trên đường về sao Cơ Tuyết Băng không bóp chết ngươi luôn đi!”
“Sao ta cảm thấy sau lưng lạnh thế nhỉ?”, Diệp Thành nói xong còn rùng mình: “Người sẽ không lén đạp ta xuống sông giữa đường chứ?”
“Dù đá thì ta cũng sẽ đá một cách quang minh chính đại”, Sở Linh Ngọc lại lườm Diệp Thành.
“Vậy ta yên tâm rồi, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong, bỗng đứng không vững rồi ngã nhào xuống đất, đầu đập trúng bậc đá, may mà đầu hắn cứng chứ không thì xong rồi.
“Người chơi ta”, Diệp Thành chật vật bò dậy, ôm trán, đen mặt nhìn Sở Linh Ngọc.
“Ngươi, tiểu tử mập kia, lại đây, chính là ngươi đấy, còn nhìn người khác làm gì!”, Sở Linh Ngọc mặc kệ khuôn mặt đen sì của Diệp Thành, lúc này cô ta đang gọi một tên mập ú cách đó không xa.
He he he!
Không lâu sau, Diệp Thành nghe thấy tiếng cười xấu xa, nghe tiếng cười là hắn biết ngay kẻ nào, dù hai mắt không nhìn thấy, hắn cũng có thể đoán được lúc này Hùng Nhị đang xoa xoa đôi bàn tay mũm mĩm của mình, nhìn Sở Linh Ngọc với đôi mắt sáng rực.
“Ngươi thật sự mù rồi à? Không phải chứ!”, Hùng Nhị vẫn nhìn Diệp Thành với vẻ không tin, nói xong hai bàn tay mũm mĩm mò tới miếng linh ngọc bên eo Diệp Thành, giật giật vài lần nhưng không giật xuống được.
“Có tin ta đánh ngươi không?”, Diệp Thành lại mắng.
“Đừng đùa mà, ta chỉ đang thử ngươi thôi”, Hùng Nhị nghiêm túc nói.
Nói rồi hắn ta lấy một tấm gỗ hình vuông trong túi đựng đồ ra, vạch vài đường trên đó rồi đeo trước ngực Diệp Thành: “Nào nào, ta đeo cho ngươi, đây là bùa bình an mà thê tử xin cho ta đấy, tiểu tử ngươi được lời rồi, đừng có vứt đi, khi nào ngươi khỏi thì phải trả lại ta đấy”.