Tiên Võ Đế Vương

Chương 1127:  Ta quy thuận! 



Nghe vậy, mấy đại điện chủ của Chính Dương Tông liền sát phạt từ tứ phương tới, người nào người nấy mặt mày tôi độc. 

 Có điều liên quân tứ phương phía này cũng có rất nhiều người xông ra giúp đỡ các đại điện chủ của Chính Dương Tông. 

 Bọn họ nhìn rất rõ ràng, Chính Dương Tông hiện giờ và uy danh của Dạng Chấn không hề kém so với Cơ Tuyết Băng, có hai người bọn họ thuyết phục thì sẽ có tác dụng hơn rất nhiều, bảo vệ ông ta là việc làm vô cùng quan trọng. 

 “Thống lĩnh, chúng ta…”, rất nhiều người nhìn sang Dạng Chấn, vẻ mặt mong chờ, không biết nên tin chưởng giáo Thành Côn hay là nghe theo Dạng Chấn. 

 “Tam tông vốn dĩ là một nhà, làm gì có cách nói đầu hàng với địch mà phản lại tông môn?”, Dạng Chấn nói rất hùng hồn và dứt khoát: “Tu sĩ chúng ta sống thẳng thắn, chúng ta có thể chết trên chiến trường nhưng tuyệt đối không thể làm kẻ phản bội lại với vong linh tiên tổ”. 

 Nghe lời này, rất nhiều người của Chính Dương Tông chìm vào im lặng. 

 Sự việc trước đó bọn họ nhìn rất rõ ràng, những người mà Pháp Luân Vương triệu gọi ra ngoài đều là tiền bối của bọn họ, có vài vị lão tổ từng xuất hiện trong tuổi thơ của bọn họ, thế nhưng hôm nay những vị ấy lại bị người ta luyện thành vũ khí giết người, đây chính là đang đùa giỡn với vong linh, không ai có thể tha thứ cho hành động như vậy. 

 Đương nhiên đây chỉ là một trong nhiều nguyên nhân mà thôi. 

 Điểm quan trọng nhất đó chính là rất nhiều người đều cảm thấy mệt mỏi, từ khi Đại Sở Huyền Tông bị phân chia đến giờ, tam tông hỗn chiến liên miên, bọn họ đã mệt rồi, vốn là huynh đệ, hà tất phải tương tàn? 

 So với Thành Côn thống trị Chính Dương Tông thì bọn họ tin tưởng Diệp Thành hơn, nếu không thì Thánh Nữ của bọn họ cũng sẽ không quy thuận phía Diệp Thành, nếu không thì sẽ không có nhiều thế lực mạnh mẽ liên hợp với phía Diệp Thành. 

 Ta quy thuận! 

 Trong bầu không khí yên ắng, một lão già bước ra phía sau Dạng Chấn. 

 Sự quy thuận của ông ta chợt kéo theo phản ứng dây chuyền trong chốc lát, từng đám người tới bên Dạng Chấn, số lượng nhiều vượt mức ngoài tưởng tượng. 

 “Các ngươi…các ngươi…”, nhìn số lượng người đứng sau Dạng Chấn càng lúc càng đông, sắc mặt Thành Côn tôi độc thấy rõ. 

 “Thành Côn, đối thủ của ngươi là ta”, Dương Đỉnh Thiên chợt lên tiếng, đòn công phá tung ra vô cùng mạnh mẽ, thần thông bá đạo. 

 “Giết”, Thành Côn phẫn nộ, ông ta không quan tâm Dạng Chấn nữa, cứ thế dốc toàn lực đại chiến với Dương Đỉnh Thiên. 

 Trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt nhưng vì có Dạng Chấn và Cơ Tuyết Băng nên sức chiến đấu của Chính Dương Tông giảm sút hẳn, vốn dĩ bọn họ ở thế yếu, bị liên quân tứ phương trấn áp, mỗi một giây phút trôi qua đều có người phải bỏ mạng. 

 Rầm! Đoàng! Đoàng! 

 Phía này, trên đại địa nhuốm đỏ máu, hai bóng hình bay qua bay lại, đó chính là trận chiến kinh thiên động địa, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Liễu Dật và Hoa Vân. 

 Ở cách đó không xa, Nhiếp Phong đối đầu với đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông Hàn Tuấn, Nam Cung Nguyệt đối đầu với đệ tử chân truyền thứ tư Bạch Dịch, những đệ tử chân truyền khác của Hằng Nhạc Tông cũng tìm đối thủ cho mình. 

 Có điều, điều đáng nói chính là cho dù là Liễu Dật, Nhiếp Phong hay phía Nam Cung Nguyệt thì đều chiếm ưu thế. 

 Và đương nhiên tất cả đều có nguyên do của nó vì phía Liễu Dật đã được Diệp Thành mở ra đan hải và thần hải, ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì Hoa Vân và bọn họ đã không cùng đẳng cấp từ lâu rồi. 

 Cảnh này thật khiến người ta phải cảm khái. 

 Trước kia bọn họ đều hào hoa phong nhã, đánh trong trận so tài tam tông hừng hực khí thế, hiện giờ bọn họ lại gặp nhau trên chiến trường. 


 Thế nhưng Liễu Dật không ra tay quá mạnh, ở vị trí một tấc đó chính là vị trí phân định sinh tử. 

 Cảnh tượng đó như ngừng lại trong giây lát, cả hai người một người là hậu bối của tị tổ Quảng Long của Chính Dương Tông, một người là hậu bối của tị tổ Ngọc Cơ Hằng Nhạc Tông, Quảng Long và Ngọc Cơ là huynh đệ sinh tử với nhau nhưng hậu bối của hai người lại là kẻ địch trên chiến trường. 

 Đây là một sự châm chọc, nhưng sự châm chọc đó không nằm ở chỗ ai mạnh ai yếu mà là sự tàn khốc của chiến tranh và sự suy đồi của thế đạo. 

 “Giết ta đi”, Hoa Vân buông thõng đôi tay để mặc cho máu tươi chảy xuống theo cánh tay, đầu tóc hắn rối bời, máu me nhơ nhuốc, đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh nhìn ảm đạm.