Tiên Võ Đế Vương

Chương 1130: Hai vị Hoàng?



Nếu đúng là Thần Hoàng thực thụ thì phải chịu, hắn căn bản không có ý định đối đầu, càng không có sức đối đầu nhưng chỉ là pháp tắc về đạo ngưng tụ thành chân thân nên hắn đương nhiên không sợ. 

 Thế nhưng Diệp Thành còn chưa kịp sát phạt tới trước Huyền Thần thì một đạo thần mang cái thế đã giáng từ trên trời xuống với thiên lôi bao quanh, uy lực có thể xẻ cả thiên địa. 

 Mẹ kiếp! 

 Diệp Thành vội giơ kiếm Thiên Khuyết lên. 

 Bang! 

 Nhát kiếm tuyệt thế kia cứ thế chém vào kiếm Thiên Khuyết sau đó chém tới mức khiến Diệp Thành nửa quỳ trên mặt đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi. 

 Rầm! Bịch! 

 Tiếp đó, âm thanh của tiếng bước chân lại vang lên, trong lớp sương màu đen có thiên lôi xẹt qua lại có một người xuất hiện, thân thể rắn rỏi vững chãi như núi, mang theo uy lực của một vị hoàng. 

 “Uyên Hồng thần kiếm”, tiếng kinh ngạc vang vọng khắp tứ phương, Diệp Thành nhìn người thứ hai sau bằng khuôn mặt kinh ngạc, “ông…ông ấy là Huyền Hoàng?” 

 “Tiểu tử, ngươi tự cầu phúc cho mình đi”, Thái Hư Cổ Long ho hắng, hình như đã không thể nhẫn nhịn thêm mà nhìn thẳng sau đó đành nhắm mắt lại. 

 “Hai vị Hoàng?”, Diệp Thành lên tiếng với giọng run run, bọn họ đều không phải là những vị Hoàng thực thụ nhưng đối với hắn mà nói thì đó lại là áp lực vô cùng. 

 Có điều mọi thứ vẫn chưa kết thúc tại đây, sau Huyền Hoàng, bầu hư không lại rung chuyển, trong lớp sương màu đen cuồn cuộn kia lại có bóng người bước ra, tay cầm địa kích, thân mặc chiến giáp, mang theo sự uy nghiêm của một vị Hoàng. 

 “Phụ…Phụ Vương…”, thấy người này, Tiêu Thần run rẩy, nước mắt chợt trào ra. 

 “Tiêu Chiến?”, Pháp Luân Vương ở cách đó không xa nắm chặt nắm tay đến mức bật máu, đôi mắt trố ra, trong đôi mắt ấy hằn lên từng đường vân máu, ông ta không ngờ nổi sau bao nhiêu năm lại gặp đại địch cái thế năm xưa của mình trong hoàn cảnh thế này. 

 “Đó…đó là Chiến Vương sao?”, dưới bầu trời vang lên quá nhiều âm thanh, giọng nói của ai cũng đều run rẩy. 

 “Ba vị Hoàng”, Diệp Thành mặt mày tái nhợt. 

 Không vội, còn nữa. 

 Sau Chiến Vương, trời đất tiếp tục rung chuyển, có tiếng chuông vang lên, ngân nga kéo dài. 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, trong lớp sương đen với thiên lôi xẹt qua, người thứ tư xuất hiện, thân hình rắn rỏi, mái tóc đen mượt như thác đổ, toàn thân có thiên lôi xẹt qua, đầu lơ lửng cái chuông lớn, mang theo thần uy của một vị Hoàng. 

 “Đông…Đông Hoàng”, Diệp Thành vô thức lùi lại một bước, hắn không biết Đông Hoàng nhưng hắn đã từng gặp Đông Hoàng Chung. 

 Vù! 

 Khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì hoả diệm nóng bỏng thổ từ trên trời xuống giống như thác nước, sau Đông Hoàng lại có thêm một người nữa, đầu lơ lửng cái lư đồng, xung quanh hoả diệm rực cháy. 

 “Thiên…Thiên Táng Đồng Lư? Đó… người đó là Thiên Táng Hoàng?”, có người kinh ngạc lên tiếng. 

 “Thiên Táng Hoàng”, giọng Diệp Thành run lên, hắn lại lần nữa lùi về sau một bước, thần sắc kiêng dè nhìn vào lớp sương màu đen kia, khi thiên lôi xẹt qua, người thứ bảy từ từ đi ra. 

 Rầm! Rầm! 

 Cũng giống như vài vị Hoàng trước đó, người này thân hình cao lớn vững chãi nhưng lại để vai trần, trên vai trái còn khắc hoạ long hình phù văn, mỗi bước đi đều khiến hư không rung chuyển, trên đầu người này là một bảo tháp với thần huy rực rỡ. 

 “Càn…Khôn Thần Tháp”, có người run rẩy lên tiếng, “đó…đó là Thái Vương”. 

 “Lại là một vị Hoàng”, Diệp Thành thở dốc, hắn lại lần nữa lùi về sau, sắc mặt tái nhợt. 

 Rầm! 

 Bầu hư không rung chuyển, sương đen bao phủ, một cái ô khổng lồ bay ra, từ từ xoay chuyển với thần hoa bao quanh. 

 “Phục ma thiên tản?”, có người kinh ngạc lên tiếng, tất cả nhìn chằm chằm vào lớp sương đen, “người tiếp theo đây có lẽ là Nguyệt Hoàng”. 

 Quả nhiên, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, một bóng hình từ từ bước ra, đến bộ pháp cũng hết sức khoan thai, tư thế man diệu, có phong hoa tuyệt thế, ba nghìn sợi tóc như thác đổ, từng lọn tóc đều nhuốm thần hà. 

 “Nguyệt Hoàng cái thế”, Diệp Thành há hốc miệng, hắn không biết Nguyệt Hoàng, càng không biết Phục Ma Thiên Tản nhưng hắn từng gặp Thiên Thương Nguyệt, Nguyệt Hoàng hiện giờ trông giống hệt với Thiên Thương Nguyệt. 

 “Tiếp theo Viêm Hoàng sẽ xuất hiện chứ?”, kẻ mạnh của Viêm Hoàng bắt đầu thở mạnh hơn, chín vị Hoàng của Đại Sở thì đã có tới bảy người xuất hiện, vả lại còn xuất hiện theo thứ tự. Nếu theo như tiết tấu này thì tiếp theo nhất định sẽ là Viêm Hoàng Thuỷ Tổ. 

 Sự thực đúng như bọn họ dự đoán, trong lớp sương mờ, bóng người thứ chín từ từ đi ra, đầu lơ lửng thái a thần kiếm, mỗi bước đi đều khiến hư không rung chuyển, khí chất của ông ta không khác gì so với các vị Hoàng khác. 

 Đây là vị hoàng cái thế, ông ta là người đầu tiên thống nhất vùng lãnh thổ này, cái tên Đại Sở cũng do ông ta đặt tên, truyền thuyết về ông ta đều là thần thoại. 

 Sau Sở Hoàng, mặc dù màn sương đen kia vẫn cuộn trào nhưng lại không có ai bước ra. 

 Như vậy, chín vị Hoàng của Đại Sở đã tới đông đủ, cứ thế đứng thành một hàng. Mặc dù không phải là chín vị hoàng thực thụ của Đại Sở nhưng uy lực cũng vô cùng cái thế, không gian bị đè nén tới mức hỗn loạn, chốc chốc còn có thể trông thấy hố đen không gian.