Tiên Võ Đế Vương

Chương 121



Làm xong xuôi, cả hai mới biến mất dạng.

Sau khi hai tên rời đi, trong màn đêm đen có một bóng người mặc áo choàng tím bước ra.

“Có chân hoả?”, nhìn về phía thấy Diệp Thành và Hùng Nhị rời đi, tên này khẽ vuốt râu, nói.

Diệp Thành và Hùng Nhị lại hiện thân, là nơi rất sâu trong khu rừng hoang.

Cả hai tên phải mất một canh giờ để hồi phục lại nguyên trạng, sau đó mới lấy túi đựng đồ của gã đàn ông kia và các bảo bối trên người ra.

Ôi chao!

Đột nhiên, cả hai tên ngỡ ngàng lên tiếng.

“Không hổ là cảnh giới chân dương, đúng là giàu có”.

“Hai đạo Thiên Linh Chú không hề lãng phí”.

“Luật cũ, năm mươi năm mươi”.



Cả hai tên chúi đầu lúi húi chia nhau.

Trong túi đựng đồ của gã đàn ông chỉ cần tính linh thạch cũng đã có tới hàng trăm nghìn.

Linh Thạch, linh dịch, linh thảo sau khi được hai tên chia nhau thì trên mặt đất cũng chỉ còn lại một cây đại đao đầu quỷ, hai bộ cổ quyển và một cái vạc to chừng nắm tay trẻ con.

Đúng lúc này, chân hoả lay động khiến Diệp Thành sáng mắt, hắn nhìn sang hai bộ cổ quyển và cây đại đao đầu quỷ kia, cuối cùng dừng lại trên cái vạc.

Bảo bối đây rồi!

“Ta lấy cây đại đao này”.

“Ta lấy cái vạc này”, cả hai tên lần lượt nói, nói xong xuôi rồi nhìn nhau: “Huynh đệ tốt”.

Cuối cùng, chỉ còn lại hai bộ cổ quyển, cả hai tên mỗi tên một quyển.

“Hám sơn chưởng”, Hùng Nhị nhìn cái tên cổ quyển, sau đó liếc sang quyển trong tay Diệp Thành, hỏi: “Của ngươi là gì?”

“Đây là cái gì cơ chứ”, Diệp Thành nhếch miệng nhìn bộ cổ quyển trong tay mình.

“Tráng dương mật tịch”, Diệp Thành nói.



“Tráng dương mật tịch”, Hùng Nhị nghe xong chợt sáng mắt.

“Nào, nào, chúng ta đổi nhé”, Hùng Nhị lập tức giật lấy cổ quyển, sau đó đem cổ quyển của mình nhét vào ngực Diệp Thành.

Khoé miệng Diệp Thành giật giật.

“Hi hi, không tồi, không tồi”, Hùng Nhị cúi đầu đọc, nhìn có vẻ rất thích thú, hắn vừa xem vừa cười khoái chí mà không nhận ra ánh mắt tò mò của Diệp Thành.

“Kỳ lạ”, Diệp Thành cau mày. Hắn chú ý tới quyển Hám Sơn Chưởng.

Diệp Thành lật cổ quyển đọc qua, hắn nhận ra Hám Sơn Chưởng và Bôn Lôi Chưởng đều kỳ diệu như nhau, đều là huyền thuật chủ công, yêu cầu thể chất cao, nếu không thì nhất định đã bị nội công bá đạo kia phản phệ rồi.

Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ, cả hai lại tiếp tục lên đường.

Lần này, hai tên đi đường rất thuận lợi, tới khi màn đêm buông xuống, cả hai mới dừng chân trước một mảnh đất rộng rãi lại tối thui.

“Đó chính là chợ đen U Minh”, Hùng Nhị chỉ về phía trước.

Không cần Hùng Nhị nói, Diệp Thành cũng đã nhìn về phía xa rồi.