Diệp Thành không quan tâm gì đến hắn, cứ thế ngẩng đầu nhìn lên lầu hai: “Trưởng lão, chơi thế này người có vui không?”.
“Một trăm nghìn thôi mà”, Ngô Trường Thanh không ngờ Diệp Thành hét luôn tới cái giá này, mặt ông ta tối sầm cả lại. Nên biết rằng ông ta là trưởng lão của một phái, lại bị một tên tiểu bối ép giá như vậy, sao không tức cho được.
“Một trăm mười nghìn”, Ngô Trường Thanh hắng giọng, “tiểu tử, có gan ngươi tăng giá đi”.
“Hai trăm nghìn”.
Ô…
Diệp Thành dứt lời, bên dưới ai nấy đều ngỡ ngàng.
“Tên này là người ở đâu vậy?”
“Hai trăm nghìn, cái giá cao quá”.
Diệp Thành lúc này trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý, đến cả Dương Các Lão trên cao đài cũng giật mình, một hậu bối mà dám tranh đồ với Chính Dương Tông, sao có thể không khiến ông ta chú ý cho được?
Phía dưới có rất nhiều người quay sang nhìn Diệp Thành. Diệp Thành lại coi như không có ai xung quanh, hắn từ từ thưởng trà.
Hắn biết hắn không phải là đối thủ của Ngô Trường Thanh nhưng vì món bảo bối kia, hắn vẫn quyết định đấu với Ngô Trường Thanh tới cùng, cho dù không có được món bảo bối đó thì cũng phải khiến cho Ngô Trường Thanh bỏ ra nhiều linh thạch hơn.
Đương nhiên hai trăm nghìn đối với hắn chính là giới hạn cuối cùng, và đã tính cả thêm chỗ Ngọc Linh Dịch mà hắn có rồi. Vốn dĩ hắn định dùng tiền mua huyền cương và huyền thiết nhưng hiện giờ xem ra hắn phải liều một phen ở đây rồi.
Lại nhìn sang Ngô Trường Thanh, sắc mặt ông ta đã tái xanh cả đi. Sao ông ta có thể ngờ nổi một tên tiểu bối lại dám ngang nhiên tranh đồ với Chính Dương Tông của ông ta, lại còn ra cái giá hai trăm nghìn.
Ông ta không thiếu tiền nhưng dùng hai trăm nghìn mua một cây gậy nát kia thì quả thực là không đáng.
Giờ đã cưỡi lên lưng hổ thì khó mà xuống được. Nếu mua thì không hợp lý nhưng nếu không mua thì lại mất thể diện, ông ta sẽ trở thành trò cười của cả Chính Dương Tông.
“Hai trăm mười một nghìn, có gan thì hét lên đi”, dưới con mắt nhìn của tất cả mọi người, Ngô Trường Thanh vẫn nghiến răng hét ra cái giá này.
Bên dưới, lúc này Diệp Thành bị làm khó, hai trăm nghìn với hắn đã là giới hạn rồi.
“Tiểu tử, ngươi thật sự muốn mua cây thiết bổng này sao?”, thấy Diệp Thành bị làm khó, Hùng Nhị ở bên khẽ hỏi.
Diệp Thành gật đầu. Thấy vậy, Hùng Nhị lập tức rút ra một cái túi đựng đồ: “Ta chỉ có ba trăm nghìn, cho ngươi mượn, nhớ phải trả cho ta đấy”.
Nghe vậy Diệp Thành hơi bất ngờ, hắn không ngờ đúng thời khắc quan trọng Hùng Nhị lại có nghĩa khí như vậy, điều này khiến hắn chợt cảm thấy ấm lòng.