Trời đã sáng tỏ, Diệp Thành tới trước Truyền Tống Trận thông về hướng Hằng Nhạc.
Ở đó có một người đang đứng như thể chờ đợi hắn, nếu nhìn kĩ thì chính là Thái Hư Cổ Long.
“Ôi chao”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn Diệp Thành sau đó quay người bước vào Truyền Tống Trận.
“Ta cũng không bảo ngươi phải đợi mà”, Diệp Thành vẫn tỏ vẻ thản nhiên, hắn nhấc chân bước vào Truyền Tống Trận.
“Ta không nhìn ra được Thánh Chủ Thiên Đình lại hiểu lòng người vậy đấy”, trong thông đạo không gian, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành rồi trêu chọc.
“Vu Phong là một mầm non tốt, đó là nhân tài”.
“Lời này thì ta tin”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm nói, “nói ra thì hắn rất giống với một vị đại đế trước kia, ta không nói tới dung mạo mà là tính kiên nghị và nghị lực”.
“Vị đại đế nào?”, Diệp Thành chợt sáng mắt, chỉ cần là thông tin về đại đế thì hắn đều rất muốn nghe.
“Nguyên Thiên Đại Đế”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi đáp lời, trong mắt hắn cũng thể hiện vẻ kính nể, “nếu nói về nữ đế Nguyệt Thương Đông Hoa thì đó là người duy nhất trong số một trăm ba mươi vị đế thời Huyền Hoàng thành đế ở cái tuổi năm nghìn, còn Nguyên Thiên Đại Đế là người duy nhất trong số một trăm ba mươi vị đế Huyền Hoang thành đế sau chín nghìn tuổi”.
“Vị đại đến có thời gian sống lâu nhất là Viêm Đế”, Diệp Thành lại lên tiếng rồi nhẩm tính, “vị Đại Đế có tuổi thọ ngắn nhất là Đấu Chiến Thánh Hoàng, vị đại đế có khả năng chiến đấu mạnh nhất là Hiên Viên Đại Đế, đại đế duy nhất vì chiến mà chết là Huyền Cổ Đại Đế, đại đế có thời gian thống trị huy hoàng nhất là Tiên Vũ Đại Đế, đại đế thành đế khi tuổi đời còn trẻ nhất là Hoa Đông Đại Đế, khi thành đế mà tuổi đời lớn nhất là Nguyên Thiên Đại Đế”.
“Nguyên Thiên Đại Đế là một thần thoại khác biệt”, Thái Hư Cổ Long vẫn nói tiếp, “tương truyền xưa kia ông ấy chỉ là một tu sĩ hết sức bình thường, không có huyết mạch đặc biệt, không có tiên thiên đạo thống, nói không ngoa thì ông ấy thuở đó so với lớp người cùng thời đại thì còn cách cả ba cảnh giới lớn, nhưng một người không xuất sắc gì lại có một nghị lực kinh người, dần dần bước lên đỉnh cao trở thành đại đế”.
“Cho nên nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo”, Diệp Thành tặc lưỡi, “giống như Hổ Oa, nào có ai ngờ nổi sáu năm trước cậu bé chỉ là một người phàm, sáu năm sau đã là đệ tử chân truyền thứ nhất của Thiên Đình”.
“Không nói Nguyên Thiên Đại Đế, nói tới ngươi thôi đã”, Thái Hư Cổ Long chuyển chủ đề, lời nói ý tứ, “ngày cửu dương sắp đến rồi”.
“Ta nhớ rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
“Có lẽ ngươi có thể dặn dò hậu bối đi”.
“Sao, ngươi không tin tưởng ta thế hả?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt đầy hứng thú.
“Có lẽ ngươi không biết thần thể tịch diệt đó là khắc tinh của Hoang Cổ Thánh Thể”, Thái Hư Cổ Long nói ra bí mật.
“Khắc…khắc tinh?”, Diệp Thành sững người, “sao ta chưa bao giờ nghe ngươi nói tới?”
“Hiện giờ nói cũng không muộn”.
“Khắc tinh mà ngươi nói chỉ về phương diện nào?”
“Các phương diện”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm lên tiếng, “thần thể tịch diệt và Hoang Cổ Thánh Thể là thiên địch từ thời hoang cổ, thần thể tịch diệt trảm diệt Hoang Cổ Thánh Thể và đạt được vinh hoa chí cao, ta có thể dám chắc với ngươi Thần Vương của tộc Tịch Diệt từng tuyệt sát Đại Thành Thánh Thể với sức mạnh ngang bằng với Đại Đế”.
“Thật không vậy?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, “có thể sánh ngang với Đại Đế mà còn bị tuyệt sát, Thần Vương của tộc Tịch Diệt kia còn có thể tuyệt sát Đại Đế sao?”
“Mặc dù Đại Thành Thánh Thể có khả năng chiến đấu ngang hàng với Đại Đế nhưng tuyệt sát Đại Thành Thánh Thể và tuyệt sát Đại Đế là hai khái niệm khác nhau”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi giải thích, “ta từng nói thiên đạo tuần hoàn, một vật giáng một vật giống như mối quan hệ giữa đại thành hỗn độn thể, đại thành thánh thể và đại đế vậy, đại đế là sự tồn tại chí cao, ngoại trừ Hoang Cổ Thánh Thể đại thành ra nếu không thì không có ai có thể trảm diệt bọn họ”.
“Thế giới này thật kì diệu”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
“Ta phát hiện ra một sự việc rất thú vị, ngươi có muốn nghe không?”
“Cứ nói đi, đừng thừa lời thế”.
“Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều và Thần Vương Thần Huyền Phong của Sát Thủ Thần Triều hình như là cùng một người”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm.
“Ngươi nói chơi sao, nhưng lại không vui tí nào cả”, Diệp Thành vẫn nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt hết sức đặc sắc.
“Ta từng gặp Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều, cũng vài lần gặp Thần Vương Thần Huyền Phong của Sát Thủ Thần Triều”, Thái Hư Cổ Long nói, “bọn họ có huyết mạch giống nhau, đạo tắc giống nhau, đây chưa phải là điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là bọn họ có một linh hồn lạc ấn bản mệnh giống nhau”.
“Cho nên ta chưa khẳng định chắc chắn đó là một người”, Thái Hư Cổ Long nói, “có lạc ấn linh hồn bản mệnh giống nhau nhưng tính cách khác xa nhau, thông thường hai người như vậy chỉ có một khả năng”.
“Ta hiểu rồi”, mắt Diệp Thành chợt loé sáng.
“Hiểu gì?”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành hứng thú.
“Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều là đạo thân của Thần Huyền Phong”.