Đêm khuya, Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long đứng trên một đỉnh núi.
Không sai, cả hai đi mất vài ngày, các thế lực lớn ở đại sở ngoài Thị Huyết Điện và liệt đại chư vương ra thì về cơ bản chúng đều đã đi một vòng, vả lại mỗi nơi chúng đi qua đều bội thu.
“Thu hoạch ngoài mong đợi”, Diệp Thành cười đắc ý.
“Ngày mai chính là ngày cửu dương, ngươi ổn định trạng thái đi”, Thái Hư Cổ Long ngồi phịch xuống đất.
“Ta chuẩn bị sẵn sàng rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay lấy ra từng tấm Cửu Châu Thần Đồ.
Tiếp đó, hắn đem vài trăm miếng Cửu Châu Thần Đồ lơ lửng giữa không gian, dùng sức mạnh đạo tắc của mình dung hợp lại.
Diệp Thành đã thu về được một nửa Cửu Châu Thần Đồ ở Nam Sở còn lại về cơ bản đều ở chỗ Thị Huyết Điện, hắn và Thái Hư Cổ Long đương nhiên không dám ngông cuồng tới Thị Huyết Điện, nơi đó không thể so với thế gia tu luyện được.
“Còn không chuẩn bị thu lại Lục Đạo Tiên Luân Nhãn sao?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.
“Đương nhiên sẽ thu lại rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn vừa tu sửa lại Cửu Châu Thần Đồ vừa đáp lời.
“Vẫn là câu nói đó, cẩn thận phi lôi thần quyết của hắn”.
“Ta biết chừng mực”.
“Nói thực thì ta vẫn luôn ó một dự cảm chẳng lành”, Thái Hư Cổ Long lấy ra một vò rượu, giọng nói đầy ý tứ.
“Ngươi sợ ngày mai chúng sẽ gài bẫy?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long.
“Cấm chế dù mạnh thế nào cũng không trói buộc được ngươi đâu”, Thái Hư Cổ Long trút rượu vào miệng, hắn tĩnh lặng quan sát bầu trời mênh mang, “ta nói về dự cảm chẳng lành không phải là chỉ đại chiến vào ngày mai, ta vẫn luôn cảm thấy có một đôi mắt lạnh băng đang nhìn vào vùng đất rộng lớn này”.
“Ngươi cũng có dự cảm này?”, Diệp Thành cau mày.
“Tới cấp bậc như chúng ta thì dự cảm tám chín phần là linh nghiệm”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói, “kí ức của ta không hoàn chỉnh nhưng có những cảnh tượng vụn vỡ chốc chốc lại xuất hiện, ta cảm thấy sợ hãi”.
“Sợ hãi?”, Diệp Thành sứng người, một phần tàn hồn từng là chí tôn mà cảm thấy sợ hãi thì đó phải là việc đáng sợ thế nào.
“Từ trên người kẻ mặc hắc bào đó, ta nắm bắt được luồng khí tức quen thuộc lạ thường”, Thái Hư Cổ Long nhấp ngụm rượu, “là một loại khí thức ác độc và tàn bạo”.
“Đến ngươi còn như vậy thì lai lịch của bọn họ nhất định không đơn giản”.
“Sau ngày mai chúng ta tới Thập Vạn Đại Sơn, ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn thì sẽ điều binh thống nhất Đại Sở, không thể chậm trễ hơn nữa. Ta hi vọng trong thời gian ngắn nhất ngươi có thẻ trở thành vị Hoàng thứ mười của Đại Sở, như vậy thì ngươi có thể có tư cách tới Thiên Huyền Môn làm rõ mọi bí mật liên quan đến Đại Sở, những điều bí ẩn thế này khiến ta cảm thấy bất an”.
“Vị Hoàng thứ mười?”, Diệp Thành ho hắng, “ta còn cách cảnh giới kì diệu đó hai bước nữa, còn ngươi và Đao Hoàng tiền bối chỉ còn cách một bước, muốn phong vị Hoàng thì mọi người làm mới phải”.
“Đây không phải là chuyện mua bán, không cần phải ai đến trước được trước”, Thái Hư Cổ Long cười nói, “giống như thần Vương Thần Huyền Phong và Sở Hoàng cùng một thời đại, năm xưa chuẩn đế viên mãn nhưng chẳng phải bị các hậu bối như Viêm Hoàng và phía Nguyệt Hoàng vượt qua sao? Muốn làm được việc này cần cơ duyên, còn ta là một phần tàn hồn chí tôn, cuối cùng cũng sẽ bị kiểm soát bởi lạc ấn đế đạo của chí tôn, ở Đại Sở này ta không thể vượt trội, tới Chư Thiên Vạn Vực cũng không có duyên với phong vị đại đế”.
“Nhưng hiện giờ ta còn chưa chạm được tới phần mép của chuẩn thiên viên mãn”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, “đừng nói là cảnh giới Thiên”.
“Việc đều do con người, tu đạo không đủ mười năm mà ngươi đã có thành tựu như hiện tại, đây đã là vượt trội rồi”.
“Được một người của tộc chí tôn ngợi khen, ta cảm thấy thật vinh hạnh”, Diệp Thành cười nói.
Sở Huyên nằm trên giường băng ngọc ngủ rất ngon lành.
Một cơn gió khẽ thổi qua khiến vẻ mặt cô chợt trở nên đau đớn, sắc mặt tái nhợt.
Trên người cô chợt có thay đổi, có thần quang bảy màu bao quanh như ẩn như hiện, đến cả mái tóc cũng nhuốm thần hà bảy màu, nếu nghe kĩ còn có thể nghe thấy tiếng kiếm vang lên vút vút.