Tiên Võ Đế Vương

Chương 1369:  Bất biến ứng vạn biến sao? 



“Diệp Thành, để xem Thiên Chiếu của ngươi nhanh hay Phi Lôi Thần của ta nhanh”. 

 Giọng nói hư ảo mà lạnh lẽo vang vọng khắp đất trời, tất cả mọi người đang xem chiến đều ngây ra một lúc, nhất thời ngơ ngẩn xuất thần, vì Diệp Thành và Thánh tử Thần Triều vẫn còn đang đứng trên hư thiên, chưa hề di chuyển. 

 “Chuyện… Chuyện gì xảy ra lúc trước vậy?”, có người ngơ ngác hỏi. 

 “Họ chiến đấu bằng ý niệm”, có người tu vi cao thâm thong dong nói: “Điều khiến ta ngạc nhiên là trận chiến ý niệm của họ mà cũng để chúng ta nhìn thấy, tu vi của hai người họ vượt xa sức tưởng tượng của ta”. 

 “Hai người đều đang dò xét lẫn nhau, nhưng trận chiến ý niệm khi nãy có vẻ Diệp Thành đã rơi vào thế bất lợi”, có người suy tư: “Trước và sau đều phải đối mặt với đòn tuyệt sát, khả năng cao hắn không tránh được”. 

 “Ngươi coi thường Thánh chủ Thiên Đình quá đấy”. 

 “Màn khởi động đến đây là kết thúc”, giữa những tiếng bàn luận, Thánh tử Thần Triều cười nhạt, đôi mắt tĩnh lặng chết chóc ánh lên tia nham hiểm, âm u. 

 “Vẽ vời thêm chuyện”, Diệp Thành thờ ơ lên tiếng, một bước Súc Địa Thành Thốn lập tức vọt tới trước mặt Thánh tử Thần Triều, hắn giơ tay vung ra một đạo đại ấn, đại ấn nặng như núi, còn chưa hạ xuống mà một khoảng hư thiên đã sụp đổ. 

 Trong mắt Thánh tử Thần Triều đầy vẻ nhạo báng, ông ta biến mất rồi lại xuất hiện, tung một kiếm tuyệt sát từ sau lưng Diệp Thành. 

 Vẻ mặt Diệp Thành ung dung, hắn di chuyển một bước, trở tay tung chưởng đánh về phía sau, tuy không đánh trúng Thánh tử Thần Triều nhưng cũng khiến ông ta bị đẩy lùi ra sau, rồi trong nháy mắt ông ta lại biến mất. 

 “Như Hình Với Bóng”, Đại Sở Hoàng Yên đứng trên hư thiên trầm ngâm lên tiếng: “Nếu so sánh thân pháp thì Diệp Thành yếu hơn một chút”. 

 “Nhưng nếu dốc toàn lực thì Thánh tử Thần Triều còn kém xa lắm”, Long Đằng nhẹ giọng cất lời: “Đây là nhược điểm của sát thủ, bị bắt một lần, một đòn cũng đủ khiến ông ta bị thương nặng, thậm chí là bị giết ngay tại chỗ”. 

 “Các ngươi có phát hiện Thánh tử Thần Triều rất giống Thần Huyền Phong không?” 

 “Là cha con đương nhiên sẽ có nhiều điểm giống nhau”, Tiêu Thần khẽ nói. 

 “Không phải giống kiểu đó”, Chu Thiên Dật ngẫm nghĩ: “Ta có một cảm giác kỳ quái đó là Thánh tử Thần Triều giống Thần Vương Thần Huyền Phong đến mức vượt giới hạn cho phép”. 

 Rầm! 

 Khi mấy người đang thầm nói chuyện với nhau thì khoảng hư thiên đó sụp đổ toàn bộ, trở thành một nơi hỗn loạn giống như vết nứt không gian. 

 Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn đã đứng trên hư thiên bất động như một bức tượng. 

 Giữa đất trời không thấy bóng dáng Thánh tử Thần Triều, ngoài một số người ở đây, chẳng ai có thể thấy được bóng dáng của ông ta. 

 Bất biến ứng vạn biến sao? 

 Trong đám người, Thái Hư Cổ Long nhìn Thánh tử Thần Triều đang liên tục thay đổi vị trí, sau đó lại nhìn Diệp Thành. 

 Keng! 

 Hắn ta vừa dứt lời, Thánh tử Thần Triều đã sát phạt tới sau lưng Diệp Thành như một bóng ma, một kiếm chém thẳng về phía đầu hắn. 

 Diệp Thành hơi xoay người sang một bên, né được một kiếm tuyệt sát cận kề gang tấc ấy. 

 Thánh tử Thần Triều lại biến mất như một bóng ma, mỗi lần biến mất đều rất khó tìm được dấu vết của ông ta. 

 Bí thuật này của Thánh tử Thần Triều khiến rất nhiều người có tu vi cao thâm đang xem trận chiến đều cảm thấy lạnh sống lưng, sát thủ là kẻ khiến người ta đau đầu nhất, kiểu đánh từ phía sau của ông ta càng khiến người ta khó đề phòng hơn, chỉ dựa vào thân pháp thông thiên này thôi họ đã không thể chống đỡ được. 

 “Đường đường là Thánh chủ Thiên Đình mà lại bị ép đứng yên tại chỗ phòng ngự sao?”, có người lên tiếng cảm thán. 

 “Bí thuật tuyệt sát Như Hình Với Bóng này khiến Diệp Thành phải dĩ bất biến ứng vạn biến”. 

 “Đại Sở ngày nay chẳng ai có thể khiến hắn bị buộc phải phòng ngự như vậy, Thánh tử Thần Triều cũng coi như có thể kiêu ngạo giữa đám đông rồi”. 

 “Diệp Thành, đây không phải tác phong của ngươi”, giữa đất trời lại vang lên tiếng cười nhàn nhạt của Thánh tử Thần Triều, giọng nói hư ảo lúc Đông lúc Tây, lúc Nam lúc Bắc khiến người ta không tìm được nguồn phát ra âm thanh. 

 “Ta muốn xem tên hề như ông còn có thể nhảy nhót được bao lâu nữa”, giọng Diệp Thành vẫn đều đều, hờ hững. 


 Keng! 

 Tiếng sát kiếm rung càng lớn hơn, mũi kiếm còn có u mang bao quanh. 

 Ba trượng, hai trượng, một trượng, chín tấc, sáu tấc… 

 Dưới sự chú ý của mọi người, thanh kiếm của Thánh tử Thần Triều càng lúc càng tới gần đầu mày của Diệp Thành.