Nơi này sương khói mịt mờ, nhìn không rõ con đường phía trước, cho dù là Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thì cũng vô thức cau mày.
Vù! Vù!
Phần trán Diệp Thành có hai đạo thần quang bay ra hoá thành Cửu Châu Thần Đồ và huyết linh thần đao, lúc này cả hai món pháp khí ở cảnh giới Thiên đều đang bảo vệ bọn họ lúc nguy nan.
Phía sau, Chu Thiên Dật tế gọi ra chuông đông hoàng, Nam Minh Ngọc Thu tế gọi ra thần kiếm Uyên Hồng, Đại Sở Hoàng Yên tế gọi ra Thái A Thần Kiếm, Tiêu Thần tế gọi ra chiến vương kích, Long Đằng tế gọi ra bảo tháp…
Chín món pháp khí ở cảnh giới Thiên đều mang theo đạo tắc của tu sĩ cảnh giới Thiên, cùng đan xen với nhau tạo thành một lớp bảo vệ.
Đi!
Diệp Thành nhìn xung quanh sau đó nhấc chân bước đi.
Lần này và lần trước hắn đều vào đây từ cùng một cửa vào nhưng cảnh tượng lại khác nhau.
Về điểm này thì Diệp Thành đã đoán được từ trước.
Thập Vạn Đại Sơn chính là một chiến trường cổ xưa, khí tức chết chóc của kẻ mạnh vẫn còn rất rõ ràng, đan xen với nhau cho nên nơi này xảy ra những chuyện dị thường cũng là tất nhiên.
Thế nhưng có một điểm không thay đổi đó là với tu vi hiện tại ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong, Diệp Thành vẫn cảm thấy vô cùng áp lực khi vào Thập Vạn Đại Sơn.
“Đúng là chiến trường cổ”, Thái Hư Cổ Long vừa đi vừa xoa cằm.
Hắn nhìn thấy rất nhiều xương cốt chôn vùi trong lớp bùn đất, rất nhiều nơi còn có cả một vài binh khí cổ quái đã bị tàn phá bởi thời gian, xem ra đó đều là vật mà những kẻ mạnh thời xưa để lại sau khi bỏ mạng.
Ngoài những điều này ra thì còn có rất nhiều thủ ấn hằn sâu trên mặt đất, những vết tích đó rất lớn, ngoài ra trên các vách đá còn để lại nhiều vết tích do đao kiếm để lại.
Diệp Thành đứng đó mở Tiên Luân Nhãn nhìn tứ phía, hắn không dám có bất cứ lơ là nào.
Thập Vạn Đại Sơn vẫn dị thường như vậy, khắp nơi đều vô cùng hỗn loạn, có lúc hắn có thể trông thấy từng linh hồn thể hư ảo như ẩn như hiện, có lúc có thể trông thấy nào thú nào người kì quái, tất cả đều hiện lên không rõ ràng, có người còn đang gào thét, sắc mặt vô cùng tôi độc.
Nguy cơ rình rập!
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn thay đổi phương hướng vì phía trước chính là một biển máu toát lên khí tức mạnh mẽ, nếu tuỳ tiện lại gần thì mặc dù chỉ là sát khí nhưng có thể khiến hắn thành tàn tro.
“Ngươi có nhận ra không?”, Tử Huyên cả chặng đường im lặng lần đầu tiên chủ động lên tiếng, không phải cô nói với phía Diệp Thành mà là nói với Thái Hư Cổ Long.
“Cực đạo đế binh”, Thái Hư Cổ Long nhìn chằm chằm vào nơi sâu nhất của Thập Vạn Đại Sơn.
“Cực đạo đế binh?”, Long Đằng và phía Tiêu Thần vừa nghe đã sững người không biết Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đang nói về điều gì, bọn họ càng không biết cực đạo đế binh trong lời hai người kia rốt cục là gì.
Bọn họ nghe không hiểu nhưng Diệp Thành lại hiểu, cái gọi là cực đạo đế binh chính là đế khí mà Đại Đế đích thân luyện tế ra, giống như binh khí ở cảnh giới thiên mà người có cảnh giới Thiên cao nhất của Đại Sở có thể luyện tế ra, đó chính là biểu tượng của chí cao.
“Long gia, ngươi có biết về đế khí của Đại Đế không?”, Diệp Thành truyền âm cho Thái Hư Cổ Long.
“Cô ta rõ hơn ai hết”, Thái Hư Cổ Long không nói rõ nhưng lại nhìn sang Tử Huyên ở bên.
Nghe vậy, Diệp Thành liền cau mày, hắn nhìn Tử Huyên với vẻ mặt khó hiểu rồi lại nhìn sang Thái Hư Cổ Long, thử hỏi thăm dò: “Không phải là đế khí của Đông Hoa Nữ Đế chứ?”
“Phượng Hoàng Cầm”, Diệp Thành lẩm bẩm, “đã có phượng hoàng thì có lẽ là một đế khí có liên quan đến phượng hoàng”.
“Nữ đế Nguyệt Thương chính là thần nữ của Phượng Hoàng Tộc”, Thái Hư Cổ Long nói ra bí mật xưa kia, “còn Phượng Hoàng Cầm được tạo bởi ngọc cốt của phượng hoàng, dùng thần huyết của phượng hoàng để tẩy luyện, dây đàn đó được đan xen bởi pháp tắc của bậc Đế, tiếng đàn của cô ấy chính là tiên khúc cửu u, không phải là bậc đế quân thì không thể cân bằng”.
“Chẳng trách”, Diệp Thành vô thức nhìn Tử Huyên.
“Phượng Hoàng Cầm”, vẻ mặt Tử Huyên vẫn rất thần bí, trong đôi mắt còn mang theo ánh nhìn xa xăm, cô thẫn nhờ nhìn vào một hướng như thể có thể trông thấy một cây đàn tố cầm với thần quang màu tím đang lững lờ ở đó dù cách rất xa.
“Đi thôi”, Diệp Thành thu lại ánh mắt lập tức lên đường.
“Nhìn gì vậy?”, phía Tiêu Thần lần lượt nhìn Tử Huyên mà mặt mày khó hiểu sau đó sải bước đi theo Diệp Thành.
“Ta đã không còn là bậc chí tôn xưa kia nữa”, khi Thái Hư Cổ Long bước qua thì bất giác truyền âm cho Tử Huyên.
“Thế sự xoay vần rồi”, Tử Huyên cười tự giễu, cô thu lại ánh mắt, cô cũng là một phần tàn hồn của đại đế, kí ức cũng giống như Thái Hư Cổ Long không hề hoàn chỉnh, trong đầu cũng không có kí ức về Đại Sở, càng không biết đế khí Phượng Hoàng Cầm vì sao lại xuất hiện ở đây.
“Long gia, ngươi để ý cho ta xem có thấy sừng kì lân không”, phía này Diệp Thành đã truyền âm cho Thái Hư Cổ Long.
“Yên tâm, ta sẽ để ý”.
“Ta vẫn luôn có cảm giác có cặp mắt lạnh lùng đang theo dõi chúng ta”, Long Đằng nhìn tứ phương với ánh mắt cảnh giác.
“Đừng để lạc nhau”.
“Có phải tiền bối từng gặp Hồng Trần không?”, Diệp Thành vừa nhìn tứ phương vừa truyền âm cho Tử Huyên.
“Ta để hắn chạy thoát rồi”, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng, “tu vi của hắn ít nhất cũng phải ở cảnh giới Chuẩn Đế, ta chỉ khiến hắn bị thương chứ chưa thể trảm diệt hắn, sự dị thường của hắn vượt qua dự liệu của ta”.
“Tiền bối có thể nói cho vãn bối biết tiền bối và tiền bối Hồng Trần vì sao lại truy sát kẻ đó không?”
“Kí ức của ta không hoàn chỉnh, ta chỉ biết trên người hắn có một loại khí tức khiến ta vô cùng căm ghét và sợ hãi”.
“Căm ghét và sợ hãi?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn sang Thái Hư Cổ Long ở bên, cách nói này sao lại giống như cách nói mà Thái Hư Cổ Long nói trước đó khiến hắn có phần bất ngờ.