“Tiền bối, người…” thấy Hồng Trần vươn tay tới, Lâm Thi Hoạ bất giác lùi về sau, cô cau mày nhìn Hồng Trần với đôi mắt đờ đẫn, đặc biệt là khi nhìn thấy giọt nước mắt trong đôi mắt Hồng Trần cô lại càng bất ngờ hơn.
“Hồng Trần”, Sở Linh Ngọc vội giơ tay ra ngăn Hồng Trần lại, vả lại vẻ mặt còn có phần ngỡ ngàng, cô nương nhà người ta xinh đẹp nhưng cũng không thể tuỳ tiện như vậy được, huynh có biết thê tử của mình đang ở bên cạnh mình không.
Lại nhìn sang Hồng Trần, bàn tay ông ta bị ngăn lại, vẻ mặt ông ta lại trở nên đờ đẫn, trong ánh mắt còn dòng nước mắt chực trào khiến đôi mắt trở nên mênh mang.
“Tiểu nha đầu, đừng….đừng trách nhé”, Sở Linh Ngọc cười ái ngại, vẻ mặt áy náy, cô ta vội kéo Hồng Trần rời đi.
“Đúng là một người kì lạ”, nhìn Sở Linh Ngọc rời đi, Lâm Thi Hoạ ngỡ ngàng.
“Thần trí của ông ấy không bình thường, muội đừng để bụng”, Diệp Thành cười nói.
“Sư huynh nói gì thế chứ, Thi Hoạ không phải người hẹp hòi đâu”.
“Đi cả chặng đường dài muội chắc mệt rồi, về nghỉ ngơi đi”, Diệp Thành vỗ vai Lâm Thi Hoạ rồi quay người đi.
Phía sau, nhìn bóng Diệp Thành rời đi, Lâm Thi Hoạ cười hiền dịu, đôi mắt ngấn nước, Hồng Trần và Diệp Thành trông rất giống nhau, nếu như trước đó người chạm vào cô là Diệp Thành thì cô tin rằng mình sẽ không tránh đi như vậy.
Có điều nói tới Hồng trần, cô lại nhìn sang hướng mà Sở Linh Ngọc rời đi sau đó gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Không biết vì sao từ thần trí không rõ ràng đó của Hồng Trần cô lại cảm thấy cảm giác rất quen thuộc, cảm giác quen thuộc đó lại có phần lạ lẫm, hình như cô từng gặp ở đâu nhưng lại không nhỡ ra.
Phía này, Diệp Thành đã bước lên Ngọc Nữ Phong nhưng trong ánh mắt hắn lại thoáng qua ánh nhìn bất định.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn bất ngờ, rõ ràng hắn đã trông thấy nước mắt trong đôi mắt Hồng Trần.
Vả lại từ khi Hồng Trần tới Hằng Nhạc Tông, ông ta càng khiến người khác cảm thấy khó hiểu. Ông ta có hứng thú với mọi thứ ở Hằng Nhạc Tông, cho dù là người hay sơn phong hay lầu các, cung điện.
“Có rượu hỉ uống rồi, không tồi, hi hi hi”, Diệp Thành đang mải suy nghĩ thì một giọng nói chợt vang lên ngắt mạch suy nghĩ của hắn.
Diệp Thành đưa mắt nhìn, Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi tinh nghịch, Sở Linh và Bích Du tất cả đều ở đây, lúc này bọn họ đều đang quây quần trước một cái bàn ngọc thạch, trong tay về cơ bản đều là thiếp mời màu đỏ, vả lại không phải chỉ có một cái.
“Việc gì mà vui vậy?”, Diệp Thành bước tới, hắn mỉm cười nhìn mọi người.
“Đương nhiên là việc tốt rồi”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười khúc khích chạy tới bên Diệp Thành nhét một tấm thiệp hồng vào người hắn, “Lý Tiêu và Tiêu Tương sắp thành thân rồi”.
“Bọn họ nên thành thân từ lâu rồi mới phải”, Diệp Thành mỉm cười, hắn bắt đầu nhớ tới sự việc của phân điện thứ chín năm xưa, nếu nói Lý Tiêu và Tiêu Tương có thể thành thân thì cũng không thể thiếu công lao của hắn.
“Này, đây là của Hùng Nhị và Đường Như Huyên”, Diệp Thành còn đang mải nghĩ ngợi thì Thượng Quan Ngọc Nhi lại nhét tiếp thiệp mời vào tay hắn, “đây là của Trần Vinh Vân và Hạo Thiên Thi Nguyệt, đây là của Ly Chương và Hạo Thiên Thi Tuyết, đây là của Vi Văn Trác và Đông Phương Ngọc Yên, đây là của Tạ Vân và Nam Cung Tử , đây là của Tử Yên và Lý Tinh Hồn, đây là của Thanh Vân là Lăng Hạo, đây là của Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt…”
“Đây…có phải là đã thương lượng từ trước không vậy?”, vẻ mặt Diệp Thành nhìn những tấm thiệp hết sức thú vị.
“Hạo Thiên Thi Vũ, Hạo Thiên Thi Tuyết”, nhìn hai cái tên này, Diệp Thành chợt cảm thấy kì lạ, bọn họ có thể coi là là tỷ tỷ của hắn, bây giờ gả đi cho người ta sao? Lại còn là hai tên Trần Vinh Vân và Ly Chương nữa.
“Ồ, đều ở đây cả”, lúc này, một bóng hình bước lên Ngọc Nữ Phong, nếu nhìn kĩ thì chính là đạo thân Tinh Thần, vả lại lúc này hắn còn ôm theo một tập thiệp hồng.
“Được rồi, lại thêm một tên nữa”.
“Nào nào, đến cả đi”, khi Diệp Thành chép miệng thì đạo thân Tinh Thần đã bắt đầu phát thiệp mời, hôm nay tên này trông rất hồ hởi, liên miệng cười tươi.
“Người sắp thành thân thật sự có phần khác biệt”, Diệp Thành bất giác chép miệng.
“Đương nhiên rồi”, đạo thân Tinh Thần toét miệng cười.
“Ấy? Thành thân ở thế giới người phàm sao?”, ở bên, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ lên tiếng.
“Đúng, ta và Tinh Nhi quyết định quy ẩn”, đạo thân Tinh Thần cười nói.
“Chán ghét giới tu sĩ rồi sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn đạo thân Tinh Thần.
“Chán ghét rồi”, đạo thân Tinh Thần hít vào một hơi thật sâu, nụ cười có phần mỏi mệt, “thiệp mời ta cũng chỉ chuẩn bị bị mười mấy cái, ở thế giới người phàm chúng ta sẽ làm một đôi phu thê bình thường, sống bình dị qua ngày”.
“Lựa chọn của ngươi ta đương nhiên không can thiệp”.
“Đa tạ lão đại”, đạo thân Tinh Thần cung kính hành lễ, hắn nở nụ cười tươi rói ra khỏi Hằng Nhạc Tông.
“Một đoạn tình duyên bình dị thật sự đẹp”, nhìn đạo thân Tinh Thần bay đi, Diệp Thành khẽ cười, không biết vì sao giây phút nghe đạo thân nói về cuộc sống bình dị mà hắn lại ao ước đến thế.
“Diệp Thành, bao giờ thì cưới chúng muội?”, Lạc Hi nắm lấy tay Diệp Thành, cô ngẩng đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Diệp Thành, hi v hắn có thể cho mình một đáp án chính xác.
“Cái đó à, ta đi xem Sở Huyên thế nào đã”, Diệp Thành ho hắng, hắn quay người biến mất.
Sau khi hắn rời đi, phía Sở Linh mặt mày thẫn thờ, không phải ai cũng ngây thơ như Lạc Hi, nói tới việc thành thân với người ta thì nữ nhi vẫn nên kín kẽ một chút.
Có điều nói tới việc thành thân thì ai cũng chộn rộn, khuôn mặt ửng hồng, mỗi người bọn họ đều đóng vai trò không thể ngó lơ trong cuộc sống của Diệp Thành, đó không phải là vị khách qua đường, mà là từng đoạn nhân duyên khiến bọn họ ước ao.
Phía này, Diệp Thành đã đi rất xa, nụ cười trên khuôn mặt dần dịu đi, khoé miệng có dòng máu trào ra.
Không lâu trước đó, hắn lại lần nữa bị thiên khiển, thiên khiển quá mạnh khiến hắn không thể không tránh phía Sở Linh và Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn không muốn bọn họ nhìn thấy cảnh mình đau đớn.
Một người nhanh trí như hắn lại trải qua ba năm ròng rã sống trong cảnh vô hồn, mọi việc trên thế gian này hắn đã nhìn thấu rồi, sao hắn có thể không hiểu được tâm ý của phía Lạc Hi.
Thế nhưng hắn vẫn đang né tránh, hoặc có thể nói hắn không dám khinh xuất mà tiếp xúc với mối tình duyên nào vì hắn là người phải chịu thiên khiển, sợ rằng thiên khiển sẽ làm hại phía Sở Linh và kết cục lại giống Liễu Như Yên trước kia, trở thành kẻ phải bị chôn vùi sau đoàn tình duyên thê lương.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thành đã tới trước động phủ nơi Sở Huyên bế quan.
Vừa vào trong, đôi mắt hắn chợt nheo lại, hắn nhìn cửa đá của động phủ.
Động phủ này ở trạng thái bế quan thì thường dùng cửa đá chặn cửa động phủ, nhưng lần này cửa đá lại có trận văn cổ xưa được khắc hoạ bên trên khiến hắn hết sức bất ngờ.
“Trận pháp huyền diệu quá”, Diệp Thành lẩm bẩm, dù có Tiên Luân Nhãn nhưng hắn vẫn không thể nhìn được huyền cơ.
“Nhất định là bí trận thượng cổ”.
“Sư phụ tìm đâu ra bí trận thượng cổ này, cấp bậc còn cao hơn cả của Cổ Tam Thông”.
“Vậy thì nàng cứ an tâm bế quan đi”.
“Thay ta chúc mừng bọn họ”.
“Ta biết rồi”, Diệp Thành quay người rời đi, sau khi đi được vài bước hắn lại quay đầu nhìn về phía động phủ, không biết vì sao hắn luôn có cảm giác có gì đó không đúng.
“Chỗ nào không đúng chứ?”, Diệp Thành xoa xoa bên mắt trái và lẩm bẩm, hắn nghĩ không ra lý do.