Tiên Võ Đế Vương

Chương 1408:  Bái kiến thượng tiên! 



Trong đại điện, Triệu Dục và Mẫu hậu của Tịch Nhan dìu nhau bước ra, khi nhìn thấy Tịch Nhan, họ không nói lời nào, hai mắt rưng rưng, tóc đã bạc trắng, chỉ khi nhìn thấy Tịch Nhan mới như có vẻ trẻ ra. 

 Bái kiến thượng tiên! 

 Sau khi kích động, Triệu Dực rất lễ phép muốn hành lễ với Diệp Thành nhưng được Diệp Thành tế ra một lực nhẹ nhàng đỡ lấy. 

 Đã lâu không về, đương nhiên Tịch Nhan sẽ không về quá sớm, còn phía Diệp Thành cùng đến cũng không đi ngay. 

 Sau khi dùng bữa, các cô gái khoác tay nhau chạy ra đường lớn ồn ào của thế giới phàm trần. 

 Hầu hết các cô đều là lần đầu đến thế giới phàm trần, mọi thứ ở đây đều mới mẻ đối với các cô, các cô là tiên nhưng ở nơi đây lại giống như những cô gái nhỏ chưa trải sự đời. 

 Còn Diệp Thành thì lại đóng vai người xách túi rất tận tình, lặng lẽ đi theo sau bọn họ. 

 Nhìn bọn họ vô ưu vô lo, hắn cũng hiếm khi nở nụ cười ấm áp, nhưng hắn không được sung sướng như Diệp Tinh Thần, hắn khiến ông trời nổi giận, phải hứng chịu thiên khiển, tình duyên của hắn chắc chắn sẽ phải long đong. 

 Đường phố náo nhiệt vì sự xuất hiện của họ mà càng thêm sôi động. 

 Chủ yếu là khí chất của họ, ai cũng quần áo tung bay, không nhuốm bụi trần tựa như những bậc thần tiên, ai cũng có dung nhan vô song, dù là lưu manh đầu đường hay chủ công quý tộc thì đúng là từng đợt nối tiếp từng đợt. 

 Đến khi màn đêm buông xuống, các cô gái vẫn đi trên đường phố, tay cầm kẹo hồ lô. 

 Không biết nếu cảnh này bị ai dùng thuỷ tinh ký ức lạc ấn lại rồi gửi đến thế giới tu sĩ thì các tu sĩ đó sẽ có biểu cảm thế nào. 

 “Diệp Thành, chúng ta muốn xem pháo hoa”, không biết đến lúc nào các cô gái đều nhìn Diệp Thành đang đi đằng sau. 

 “Muốn xem thì xem thôi”, Diệp Thành nói xong thì giơ tay, tạo ra một màn pháo hoa lộng lẫy bao phủ bầu trời sao cho bọn họ cùng người dân thế giới phàm trần xem. 

 “Chúng ta muốn xem pháo hoa của thế giới phàm trần”, mấy cô nương cười khẽ. 

 “Đã hiểu”, Diệp Thành cười tươi, chậm rãi rời đi, cầm tiền của thế giới phàm trần đến khắp phố lớn ngõ nhỏ mua lại toàn bộ pháo hoa của Hoàng thành rồi chuyển đến một vùng đất trống rộng rãi. 

 Chẳng mấy chốc, từng chùm pháo hoa bay lên trời, nổ rộ kiêu hãnh giữa bầu trời sao bao la tựa như những bông hoa tím đỏ, như đàn bướm bay múa, như cây lửa rực rỡ, nhìn tưởng xa mà lại như trong tầm tay. 

 Bức tranh đẹp như mơ khiến tất cả mọi người trong Hoàng thành đều phải ngẩng đầu. 

 Đẹp quá! Những cô nương ấy ôm má, đôi mắt đẹp như nước nhìn đến mê li. 

 Đến khi pháo hoa đã hết mọi người vẫn chưa thoả mãn, ngơ ngác nhìn bầu trời sao như đang nhìn tiên nữ hạ phàm bay múa, điệu múa uyển chuyển khiến người ta quên cả thời gian. 

 Diệp Thành lại nở nụ cười, hắn cũng nhìn lên bầu trời sao, pháo hoa bay đầy trời giống như đời người, nhìn như lộng lẫy nhưng lại chỉ là thoáng qua, thăng hoa rất gần rồi lại kết thúc lụi tàn. 

 Nhìn một lúc, người hắn run lên, tim đột nhiên đau nhói, khoé miệng trào ra một tia máu. 

 Các cô gái thấy thế thì đều quay đầu, lo lắng nhìn Diệp Thành. 

 Diệp Thành cau chặt lông mày, đột nhiên hắn bước đi, bay thẳng về một hướng như một tia kinh mang khoáng thế. 

 Các cô cũng nhíu mày, đặt chân lên bầu trời sao bay đi giống hắn. 

 Wow! 

 Thấy họ bay vụt qua bầu trời, người của Hoàng thành đều giật mình hô lên, sau đó quỳ rạp xuống đất, trong mắt họ đó là thần tiên cao quý nên họ quỳ xuống hy vọng thần tiên có thể phù hộ cho họ bình an. 

 Không biết qua bao lâu, Diệp Thành mới từ hư thiên đáp xuống. 

 Đây là một thị trấn nhỏ ở thế giới phàm trần, ban đêm yên bình tĩnh lặng, mọi thứ đều rất bình dị. 

 Diệp Thành dừng lại, bàn tay run run đẩy cửa phòng trong tiểu đình viện ra. 

 Trong đình viện, cánh hoa đào rải rác nhưng mỗi cánh hoa đều nhuốm máu thê lương, cực kỳ chói mắt. 

 Người Diệp Thành run lên, hắn bần thần nhìn chính giữa đình viện. 

 Ở đó, Thánh nữ Tinh Nguyệt ngã quỵ dưới đất, ôm chặt Diệp Tinh Thần, hắn đã không còn thở, không còn nhịp tim, chỉ có từng giọt máu trào ra từ khoé miệng và hơi ấm còn sót lại trên gương mặt. 

 Sao… Sao lại thế này? 

 Phía Sở Linh cũng đi theo, nhìn thấy cảnh này bọn họ đều run lên, đưa tay che miệng, nước mắt trào ra, bọn họ đã chứng kiến một mối nhân duyên đẹp nhưng cũng chứng kiến một tình yêu đầy đau khổ. 

 “Chàng đã nói sẽ cùng ta già đi mà”, Thánh nữ Tinh Nguyệt ôm chặt khuôn mặt Diệp Tinh Thần, trong nụ cười có nước mắt, nét mặt cô thê lương khiến người ta đau lòng. 

 “Tinh Nhi”, phía Sở Linh ngồi xuống, vén lọn tóc xoà xuống của cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má xinh đẹp đau thương cho cô. 

 “Chàng đã nói sẽ cùng ta già đi mà”, Thánh nữ Tinh Nguyệt vẫn lặp lại câu nói đó tựa như người mất hồn, cô điên cuồng ngây ngốc, hai mắt đẫm lệ. 

 “Tại sao?”, cách đó không xa, Diệp Thành vẫn đứng đó như tượng, máu thấm đẫm hai nắm đấm. 


 Vì vậy hắn đã tìm ra một lý do chính đáng để cắt đứt quan hệ với Diệp Tinh Thần, trả lại tự do cho hắn ta, hy vọng nữ tử áo trắng như ma kia có thể rủ lòng từ bi thương xót bỏ qua cho Diệp Tinh Thần. 

 Chỉ là đến giây cuối cùng, nhìn thấy cảnh tượng thảm thương kia, hắn mới buồn cười nhận ra thứ mà hắn hy vọng từ đầu đến cuối đều là tự lừa mình dối người. 

 “Họ chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi mà”, hai mắt Diệp Thành mông lung, sát khí lạnh lẽo quét ngang bầu trời, đình viện thoáng chốc phủ đầy băng giá. 

 “Sao vẫn bám riết lấy họ chứ?”, Diệp Thành gào thét trong lòng, mái tóc trắng như tuyết hoá thành màu đỏ máu, máu trong cơ thể cũng biến thành màu đen với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.