Tiên Võ Đế Vương

Chương 1438:  Luân Hồi! 



Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Trong thiên địa rộng lớn mà tăm tối, âm thanh ầm ầm rung chuyển trời đất. 

 Đại quân Thiên Ma như đại dương u tối, nuốt chửng đất trời, nó đi qua đâu cũng để lại núi thây biển máu. 

 Các tu sĩ của Đại Sở lại bị đánh bại, thương vong vô cùng nặng nề. 

 Rút! 

 Thái Hư Cổ Long hét lớn, đại quân tu sĩ Đại Sở lại lùi về phía sau. 

 Thấy vậy, đại quân Thiên Ma định kéo đến nhưng lại nghe thấy tiếng hô rút quân từ đằng sau. 

 Đó là lệnh của ma quân, chúng không muốn tiêu diệt toàn bộ Đại Sở trong một sớm một chiều mà muốn tiêu diệt từng chút từng chút, như đã nói, chúng rất thích thấy cảnh con người vật lộn, giãy giụa trước khi chết. 

 Đại quân Thiên Ma dừng bước nhưng lại nhìn chòng chọc tu sĩ Đại Sở đang rút lui với đôi mắt khát máu. 

 Không lâu nữa, chúng sẽ lại phát động tấn công. 

 Nhưng điều này cũng tạo cơ hội cho tu sĩ Đại Sở thở dốc, tìm một dải núi dài dưỡng thương, chuẩn bị tiếp tục chặn đánh đại quân Thiên Ma, họ đang tranh thủ thời gian, nếu không đã sớm rút lui về Nam Sở rồi. 

 Bố trận! 

 Vẫn là giọng của điện chủ Thiên Đình. 

 Thiên Đình lúc này chỉ còn lại bốn điện chủ, trong trận huyết chiến lúc nãy chín đại điện chủ của Thiên Đình xung phong mở đường, năm người đã tử trận. 

 Không chỉ Thiên Đình mà thần tướng của hậu duệ cửu hoàng, thần tướng dưới trướng chư vương các đời cũng tử trận rất nhiều, còn có lão tiền bối tán tu ẩn thế hầu hết cũng đã hoá thành hồn thiêng, chôn thân trên chiến trường đẫm máu. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Trong hố đen không gian, máu vàng và máu đen lần lượt bắn tung tóe. 

 Diệp Thành và Thiên Ma Quân vẫn đang chiến đấu. 

 Trên người cả hai đều có thần quang, giống như hai ngôi sao sáng chói trong hố đen không gian tăm tối. 

 Nhìn từ xa, cả hai trông đều rất thê thảm. 

 Trước ngực Diệp Thành bị chém rách, xương Thánh bị gãy mất vài chiếc, toàn thân vô số vết thương. Trên vết thương đều có ma quang loé lên, hoà tan chân nguyên và tinh khí của hắn, khiến cho tốc độ vết thương lành lại chậm hơn rất nhiều. 

 Thiên Ma Quân cũng không khá hơn là bao, sống lưng bị chém toạc, xương sống màu đen trông rất đáng sợ, số vết thương trên người cũng không ít hơn Diệp Thành. 

 Giết! 

 Vẻ mặt Thiên Ma Quân dữ tợn, sát khí ngút ngàn, ông ta xông lên một bước, tay cầm Nhật Nguyệt Tinh Thần giáng về phía Diệp Thành. 

 Gầm! 

 Một tiếng rồng gầm vang lên trong cơ thể Diệp Thành, chiến long xuất hiện hợp nhất với đạo tắc hoá thành thanh thần kiếm cái thế, Diệp Thành cầm trong tay, một kiếm chém bay đại ấn khổng lồ ấy. 

 Chết đi! 

 Thiên Ma Quân nổi giận, ném chiếc mác ra. 

 Diệp Thành né được một mác, tiếp đó vung một chưởng đánh vào ngực Thiên Ma Quân. 

 Lập tức, Thiên Ma Quân bay ra ngoài, lảo đảo lùi lại vài trăm trượng mới đứng vững. 

 Phụt! 

 Vừa ổn định cơ thể, Thiên Ma Quân đã phun ra một ngụm máu, nửa quỳ trên đất. 

 Trước ngực ông ta bỗng có một đạo Luân Hồi Ấn kỳ lạ đang xoay tròn, đó là do một chưởng của Diệp Thành để lại, lúc này nó đang làm tan tinh khí và bản nguyên, xé nát da thịt của ông ta, mọi thứ đều đang mất đi trong luân hồi. 

 Luân Hồi! 

 Thiên Ma Quân đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ như máu, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không thể tin được. 

 Lại nhìn đến Diệp Thành, quanh người hắn hiện ra một vòng luân hồi hư ảo, đạo tắc đan xen trong đó phát ra thần lực vô hạn, luân hồi sức mạnh tuần hoàn vô tận, tồn tại lâu dài. 

 Rốt cuộc ngươi là ai?! 

 Thiên Ma Quân gầm thét, vẻ mặt hung tợn, gớm ghiếc. 

 Luân hồi, đó là luân hồi, sức mạnh cấm kỵ chí cao vô thượng, đến Đại Đế cũng không khống chế được, thế mà một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên lại có thể điều khiển, đây là biến cố mà ông ta không thể ngờ tới. 

 Diệp Thành không thèm quan tâm tới tiếng thét gào của Thiên Ma Quân. 

 Tiên Luân Thiên Sinh xoay tròn, vết thương trên người hắn đang nhanh chóng hồi phục, sức mạnh đang luân hồi khiến khí tức hơi yếu của hắn đã trở nên dồi dào trở lại. 

 Thấy vậy, con mắt thứ ba ở đầu mày của Thiên Ma Quân chợt loé lên ma quang, một vòng xoáy màu đen xuất hiện, ông ta muốn thoát khỏi hố đen không gian. Thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của ông ta, nếu tiếp tục chiến đấu thì ông ta nhất định sẽ chết không có gì nghi ngờ, vì thế ông ta chỉ có thể tạm thời chạy trốn, để tất cả các ma quân cùng hợp lực trấn áp. 

 Diệp Thành xông đến, không cho ông ta một chút thời gian phản ứng. 

 Thiên Ma Quân gầm lên giận dữ, đột ngột giơ tay đẩy ra một vùng ma hải. 

 Phá! 

 Diệp Thành cường thế xông tới, Hỗn Độn Thần Đỉnh san bằng ma hải, Cửu Châu Thần Đồ lăng thiên giáng xuống, trấn áp Thiên Ma Quân, đến rìu chiến đang rung lên ù ù cũng bị hắn cầm trong tay, ném vào nơi sâu trong hố đen không gian vô tận.