Khi tất cả ma quân còn đang chấn động thì bên ngoài tường thành Nam Sở đã vang lên tiếng gào thét đau đớn của Hắc Ám Ma Quân.
Nhìn từ xa, ông ta lảo đảo, đau đớn ôm ngực, thân thể không ngừng nứt toác, máu đen bắn ra, chân nguyên, tinh khí, bản nguyên khắp người, đến linh hồn cũng bị Luân Hồi Ấn kỳ lạ đó hoá giải.
Đây…!
Dù là tu sĩ Đại Sở hay đại quân Thiên Ma cũng đều sững sờ.
Một chưởng đó của Diệp Thành thật sự đáng sợ như vậy sao?
Không thể nào! Không thể nào!
Hắc Ám Ma Quân loạng choạng lùi lại, điên cuồng gào thét, đôi mắt màu máu nhìn chằm chằm Diệp Thành với vẻ khó tin. Ông ta đã nhận ra đó là Luân Hồi Ấn, sao ông ta lại không biết Luân Hồi Ấn kinh khủng thế nào, đó là cấm kỵ với ý nghĩa sâu xa đến Đại Đế cũng khó lĩnh ngộ được, vậy mà một cảnh giới Chuẩn Thiên lại có thể thông thạo.
Trong nháy mắt, ông ta hiểu ra tại sao Diệp Thành có thể giết được Thiên Ma Quân, có lá bài tẩy này, một khi Thiên Ma Quân trúng chiêu chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Diệp Thành làm như không nghe thấy tiếng gào thét của Hắc Ám Ma Quân, hắn cầm Huyết Linh Thần Đao xông tới, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Hắc Ám Ma Quân, món nợ máu của Đại Sở cần có người trả lại.
Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng cầm Huyền Linh Thần Kiếm, sát khí thông thiên, muốn lấy đầu của Hắc Ám Ma Quân huyết tế đồ nhi của cô trên thiên đường.
Cứu ta!
Hắc Ám Ma Quân sợ hãi, đột ngột xoay người, dưới chân lại xuất hiện dòng sông sẫm màu thông đến Bắc Chấn Thương Nguyên, ông ta muốn mượn bí pháp nghịch thiên này để chạy về chốn cũ.
Nhưng Cơ Tuyết Băng đã nhìn thấu sự bí ẩn của bí pháp này, cô bước lên hư thiên, thi triển bí thuật Đảo Ngược Càn Khôn, một kiếm vô song chém tan dòng sông dài sẫm màu đó, ngăn Hắc Ám Ma Quân bỏ trốn.
Phụt!
Hắc Ám Ma Quân hứng chịu phản phệ đáng sợ, lập tức hộc máu.
Nợ máu phải trả bằng máu!
Diệp Thành bay tới, một đao lăng thiên chém đứt nửa người Hắc Ám Ma Quân.
Giết! Giết cho ta!
Thấy Hắc Ám Ma Quân sắp bị giết chết, ma tướng của Thiên Ma và đại quân Thiên Ma ùn ùn kéo đến bao vây áp đảo.
Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng vẫn phớt lờ, mục tiêu của họ rất rõ ràng, đó là giết Hắc Ám Ma Quân. Không dễ gì mới khiến ông ta trọng thương, cơ hội nghìn năm có một như thế, sao họ có thể bỏ qua.
Hộ… Hộ giá… Hộ giá!
Hắc Ám Ma Quân kéo lê cơ thể đẫm máu, điên cuồng chạy trốn.
Diệp Thành bay vụt tới, nhưng bị một ma tướng chặn lại.
Cút!
Hắn quát lên như sấm, chấn động cả bầu trời, một đao hất văng ma tướng đó, ma tướng còn chưa rơi khỏi hư thiên đã bị Cơ Tuyết Băng phía sau chém bay đầu, hai người phối hợp ăn ý khiến tu sĩ Đại Sở hãi hùng.
Để mạng lại đây!
Giọng Diệp Thành lạnh lùng mà uy nghiêm, hắn cõng Hổ Oa, tay cầm thần đao bước đi trên ma hải tựa như ma thần bất khả chiến bại, mỗi bước đi đều khiến bầu trời rung chuyển, đuổi theo khiến Hắc Ám Ma Quân sợ hãi điên đảo.
Vô số ma binh đuổi tới, đứng chắn trước mặt Hắc Ám Ma Quân.
Diệp Thành người đầy máu và nước mắt, sát khí ngút trời, tay giơ đao hạ, từng tốp từng tốp ma binh ngã xuống, máu văng khắp hư thiên, sau lưng hắn chất đầy huyết cốt.
Để mạng lại đây!
Ở nơi khác, Cơ Tuyết Băng đã chặn phía trước Hắc Ám Ma Quân.
Người cô cũng đầy máu và nước mắt, cõng Tịch Nhan trên lưng, tay cầm thần kiếm, đứng trên thần hải như nữ sát thần vô song, mỗi khi vung kiếm là lại có rất nhiều ma binh bị giết chết, sau lưng cô cũng là núi thây và biển máu.
Tinh thần Hắc Ám Ma Quân hoàn toàn sụp đổ, trước có Cơ Tuyết Băng, sau có Diệp Thành, đều là những người như sát thần khiến ông ta cực kỳ sợ hãi.
A…!
Sau tiếng hét kinh hãi, ông ta bay vọt lên trời chạy trốn.
Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lại giết thêm một nhóm ma binh nữa rồi cũng phóng thẳng lên bầu trời cao, đuổi theo Hắc Ám Ma Quân.
Dưới sự chú ý của mọi người, Hắc Ám Ma Quân, Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng, ba người như ba đạo thần mang phóng lên trời, giữa đất trời tối mịt trông cực kỳ chói mắt, ai cũng ngửa đầu nhìn lên theo dõi.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Ngay lập tức, có những tiếng nổ ầm trên bầu trời.
Sau đó một thân ảnh đẫm máu từ trên trời rơi xuống, đầu đã bị chặt, cơ thể chẳng còn hình người, nhìn kỹ mới thấy đó là Hắc Ám Ma Quân.
Ma quân!
Tướng của Thiên Ma và đại quân Thiên Ma kéo đến như thuỷ triều, nếu không tận mắt chứng kiến làm sao bọn chúng có thể tin được Hắc Ám Ma Quân chí cao vô thượng của mình lại bị giết như thế này.
Thiên Địa Đại Na Di!
Giọng nói lạnh lùng uy nghiêm vang lên, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên hợp lực thi triển thần thông nghịch thiên, đưa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng từ trên bầu trời cao an toàn trở về tường thành Nam Sở.
Giết! Giết cho ta!
Các tướng của Thiên Ma vô cùng tức giận, đồng loạt chỉ vào tường thành Nam Sở.
Sau đó đại quân Thiên Ma ùn ùn kéo đến áp đảo như sóng biển cuộn trào, ập thẳng về phía tường thành như muốn nhấn chìm cả Nam Sở.
Chỉ sợ ngươi không đến thôi!
Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đồng loạt tạo thủ ấn.
Sau đó, tường thành hơn ba triệu dặm của Nam Sở rung chuyển kịch liệt, hàng trăm triệu thần mang bắn ra, nhắm thẳng vào Thiên Ma binh phía trước, chúng còn chưa đến gần phạm vi một nghìn mét của tường thành đã bị thần mang bắn chết hàng loạt.
Phía trên tường thành vang lên giọng nói uy nghiêm vang dội của Diệp Thành, giống như sấm sét khoáng thế, chấn động cả thiên địa.
Hắn đứng trên hư thiên, một tay cầm cờ chiến của Đại Sở, một tay cầm đầu Hắc Ám Ma Quân, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phương Bắc, dường như có thể nhìn thấy các ma quân đang đứng trên bầu trời ở nơi không biết cách xa bao nhiêu dặm.
Chiến! Chiến! Chiến!
Câu nói này của Diệp Thành đã khơi dậy ngàn vạn cơn sóng, tu sĩ Đại Sở nhiệt huyết sôi trào, ai cũng giơ cao cờ chiến, hô hét ầm ĩ, chấn động bầu trời bao la.