Tiên Võ Đế Vương

Chương 1460:  Đi thôi! 



Nhìn bóng hình Đan Ma rời đi, những người bên trong đại điện lần lượt hít vào một hơi thật sâu. 

 Hoàng đế là tôn hiệu cao quý đến nhường nào, từ khi Thần Hoàng quy tịch, Đại Sở đã trải qua hơn ba nghìn năm chưa từng có ai dám tự xưng là Hoàng đế. 

 Không thể phủ nhận lời của Đan Ma vẫn khiến người ta phấn chấn. 

 Đó là tia hi vọng, hi vọng của Đại Sở. 

 Nếu như bọn họ thực sự có thể luyện ra được Thiên Tịch Đan, nếu như bọn họ có thể tạo ra một vị Hoàng Đế cho Đại Sở thì trong trận đại chiến với Thiên Ma, Đại Sở sẽ nắm nhiều phần thắng hơn, có Hoàng Đế đứng đầu điều khiển, bọn họ có thể vững vàng đánh về Bắc Sở. 

 Đi thôi! 

 Yêu Vương là người đầu tiên đứng dậy bước ra khỏi đại điện của Thiên Đình. 

 Phía sau bọn họ, những vị Vương và các hậu duệ hoàng đế khác cũng lần lượt ra khỏi đại điện. 

 Ngay sau đó, đại quân của liệt đại chư vương và đại quân của hậu duệ các hoàng đế đều lần lượt xuất phát vì đại quân Thiên Ma có hể trà trộn vào bất cứ lúc nào. 

 Môn chủ của tám mươi mốt môn thành, chín điện tam tông và các lão tổ của các thế lực lớn cũng lần lượt di chuyển tới biên giới của Nam Sở, chuẩn bị ứng phó với lượt tấn công bất ngờ từ Thiên Ma. 

 Bên trong đại điện trống vắng hơn rất nhiều, lúc này chỉ còn Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Hồng Trần Tuyết và Diệp Thành. 

 Thế rồi trong chốc lát khoé miệng Diệp Thành trào máu. 

 Thấy vậy, ba người phía Thái Hư Cổ Long lần lượt cau mày, bọn họ có thể nhìn ra được thương thế của Diệp Thành không hề nhẹ, vết thương liên tiếp từ trận đại chiến của Đại Sở, lại thêm phản phệ của sức mạnh luân hồi và thiên khiển của trời cao đều đang dày xéo cơ thể hắn. 

 “Nói thực thì ta không nắm chắc phần thắng này”, sau hồi trầm ngâm Diệp Thành mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. 

 “Ngươi chưa bao giờ khiến ta thất vọng”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng”. 

 “Có lẽ lần này mọi người phải thất vọng rồi”, Diệp Thành đứng dậy, dáng vẻ mệt mỏi, đến bước đi cũng nặng nề, bóng lưng hắn có phần tiều tụy, mấy ngày nay hắn đã phải chứng kiến quá nhiều người thân ra đi rồi. 

 Hắn biết trong một khoảng thời gian rất dài sau đó hắn sẽ phải chứng kiến thêm rất nhiều người thân bên cạnh ra đi, còn hắn có lẽ vẫn lực bất tòng tâm. 

 Haiz. 

 Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thở dài rồi cũng bước ra khỏi đại điện. 

 Nhiệm vụ của bọn họ rất quan trọng, đó là phục chế lại Thái cổ Tinh Thiên Đồ cho năm khu vực lớn ở Đại Sở, đây là việc không thể chậm trễ. 

 Trong màn đêm, những ngọn lửa của Đan Thành vẫn sáng rực, từng ngọn lửa cháy bập bùng khiến cho cả Đan Thành được bao trùm trong mùi hương của dược liệu, các luyện đan sư đều đang gấp rút luyện đan, tạo nguồn cung đàn dược liên tiếp cho các tu sĩ ở Đại Sở. 

 Vì cần nguồn cung cấp đan dược liên tục nên rất nhiều luyện đan sư đều nhanh chóng tới Đan Thành, có sự hỗ trợ của bọn họ, tốc độ luyện đan cũng tăng lên gấp mười lần. 

 Nên biết rằng trong số những luyện đan sư đó thì phần đa là những luyện đan sư ẩn thế, có những người còn có vai vế cao hơn cả phía Đan Thần. 

 Thế nhưng khi bầu không khí đang hối hả gấp rút thì có một người mặc hắc bào trông như ma quỷ bước vào đại điện của Đan Thành. 

 Đột nhiên, Đan Thần và Đan Nhất bên trong đại điện đứng phắt dậy nhìn người mặc hắc bào với ánh mắt lạnh lùng, “Ta nên gọi ông là Đan Ma hay là sư thúc tổ đây?” 

 “Gọi bản tôn là gì không quan trọng”, Đan Ma cười u ám rồi tìm cho mình một vị trí thoải mái ngả người, ông ta nhìn tứ Phương với ánh mắt đầy hứng thú: “Đan Thành vẫn như xưa khiến người ta không khỏi nghĩ về những chuyện xưa cũ”. 

 “Đan Thành không chào đón ông, mời ông đi cho”, Đan Nhất hắng giọng, trong đôi mắt còn loé lên ánh nhìn băng giá. 

 “Tiểu bối thô lỗ quá”, Đan Ma lại bật cười u ám, “hiện giờ đại địch đang trước mặt, ân oán của chúng ta có cần tính toán luôn bây giờ không?” 

 “Tính thì tính”, cả nhóm trưởng lão của Đan Thành lần lượt tế gọi ra sát kiếm, bộ dạng khai chiến bất cứ lúc nào. 

 “Đủ rồi”, Đan Thần trầm giọng lên tiếng ngăn lại sát khí của mọi người sau đó mới nhìn sang Đan Ma: “Ta kính ông gọi ông một tiếng sư thúc tổ không có nghĩa là chúng ta thừa nhận một sư thúc tổ như ông, chúng ta liên thủ với ông cũng chỉ là tạm thời mà thôi”. 

 “Vậy mới phải chứ”, Đan Ma bật cười liếc nhìn những người khác: “Những người khác có thể ra ngoài, Đan Thần ở lại”. 

 “Ông coi mình là gì?”, một trưởng lão tính tình ngay thẳng của Đan Thành gằn giọng. 

 “Đan Chân, lui xuống”, Đan Thần điềm tĩnh nói. 


 “Tiểu bối, hình như ngươi rất hận ta”, Đan Ma liếc nhìn Đan Thần cười u ám. 

 “Giết sư tổ, phế sư tôn ta, làm loạn Đan Thành, bắt đệ tử chân truyền nối gót ta, những tội này chính là huyết hải thâm thù”. 

 “Ngươi có biết vì sao ta lại giết sư tổ, phế sư tôn, làm loạn Đan Thành và bắt người nối gót người hay không?”, Đan Ma thu lại nụ cười, ông ta nhìn thẳng vào Đan Thần. 

 “Ân oán xưa ta không muốn nhắc đến nữa”.