Tiên Võ Đế Vương

Chương 1489: Đại Đế? 



Giết cho ta! 

 Đám ma tướng chợt hét lớn, vung kiếm chỉ vào Cơ Tuyết Băng. 

 Cuối cùng chúng cũng nhìn ra được người như Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, dù có bị thương nặng đến đâu cũng đều không dễ bị trảm diệt. 

 Vì vậy chúng đã trở nên thông minh hơn, không dám tiến lên đấu một mình mà phái quân Thiên Ma tới làm tiêu hao sức chiến đấu của Cơ Tuyết Băng trước, chờ đến khi cô hấp hối rồi chúng sẽ ra tay cướp đi huyết mạch Huyền Linh. 

 Không thể làm trái lệnh của ma tướng, tuy đám ma binh sợ hãi nhưng vẫn điên cuồng lao lên. 

 Cơ Tuyết Băng lảo đảo đứng dậy, vẻ mặt lãnh đạm nhưng vô cùng kiên định. 

 Bây giờ Đan Thành đã bị phá, toàn bộ luyện đan sư đều đã tử trận, cô là lá chắn bảo vệ cuối cùng phía trước Diệp Thành, cô không có đường lui, chỉ có thể liều đánh đến chết. 

 Giết! 

 Đám Thiên Ma binh leo lên bậc thang đá, vung sát kiếm lên. 

 Cơ Tuyết Băng thiêu đốt số thọ nguyên còn lại, vung kiếm giết cả một đám, lại trở tay tung ra một chưởng giết thêm một đám nữa. 

 Nhưng số lượng Thiên Ma binh quá đông, cô giết bao nhiêu, giây tiếp theo sẽ lại có Thiên Ma xông lên nữa. Đứng trước Thiên Ma, cô chỉ như giọt nước giữa đại dương, không chỉ một lần bị nhấn chìm rồi lại không chỉ một lần dấy lên sóng gió. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Máu văng khắp trời, từng Thiên Ma lần lượt ngã xuống, từng vũng máu chảy dài trên bậc đá. 

 Không biết qua bao lâu tiếng hô giết mới chợt im bặt. 

 Thiên Ma binh không dám tiến lên nữa, sợ hãi nhìn Cơ Tuyết Băng, bàn tay cầm kiếm không khỏi run lên, mới bao lâu mà số lượng người bị cô giết ít nhất đã lên đến mấy chục nghìn. 

 Lại nhìn đến Cơ Tuyết Băng, lúc này cô cũng đã thế suy sức yếu, cơ thể loạng choạng, đứng còn không vững. 

 Đột nhiên cô khẽ quay đầu lại, tầm mắt mờ mịt nhìn về Địa Cung, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trong Hoa Thiên Trì, cô đã dùng hết sức lực cuối cùng rồi, không còn sức để chiến đấu nữa. 

 Chết đi! 

 Một ma tướng giương cung lên, vẻ mặt hung tợn. 

 Keng! 

 Sát kiếm đen kịt lướt qua hư thiên, sấm sét quấn quanh mang theo uy lực đủ để xuyên thủng mọi thứ. 

 Phụt! 

 Máu bắn tung toé, Cơ Tuyết Băng đứng trước đại điện bị mũi tên đó bắn trúng. 

 Huyết phong thổi qua, cơ thể lảo đảo của cô cuối cùng cũng ngã xuống, trong mắt chỉ còn lại vẻ mệt mỏi. 

 Huyết mạch Huyền Linh là của ta! 

 Thấy Cơ Tuyết Băng ngã xuống, một ma tướng nóng lòng muốn vươn bàn tay to ra đỡ lấy Cơ Tuyết Băng. 

 Nhưng đúng lúc này, đại điện nổ tung, một luồng uy áp kinh thế khiến đất trời đều phải run sợ chợt xuất hiện. 

 Phụt! 

 Tên ma tướng đang muốn bắt lấy Cơ Tuyết Băng lập tức bị hất văng, khi văng ra cơ thể ông ta chợt hoá thành huyết vụ. 

 Đại… Đại Đế? 

 Binh tướng Thiên Ma kinh hãi nhìn lối ra Địa Cung, thân thể run lên, trong lòng sợ hãi, chúng không kìm được muốn nằm bò xuống. 

 Diệp Thành bước ra, ôm Cơ Tuyết Băng vào lòng, trút Thánh thể tinh nguyên dồi dào vào cơ thể cô. 

 “Xin… Xin lỗi”, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành, khó nhọc giơ bàn tay đẫm máu lên, vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi tang thương của hắn, một câu xin lỗi không thể nói hết sự áy náy năm xưa. 

 “Sao lại ngốc như vậy?”, giọng Diệp Thành khàn khàn, hắn vẫn đang truyền tinh nguyên nhưng cũng không ngăn được sinh lực đang không ngừng tiêu tán của cô, cô đã dốc hết sức mình, dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không cứu được cô. 

 “Diệp Thành, nếu… nếu có kiếp sau, huynh có thể cho ta… một đời tình duyên không?”, cô cười trong nước mắt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đó giống như thời họ vẫn còn là người thương của nhau, cô muốn giúp hắn gạt đi mọi muộn phiền. 

 Sự kiêu ngạo năm xưa đã huỷ hoại tình yêu một đời vốn thuộc về cô, cô biết mình sai rồi, kiếp này không thể cứu vãn, hy vọng kiếp sau trời cao thương xót cho cô được nắm tay hắn, cùng hắn đi đến già. 

 Diệp Thành không nói gì, không từ chối cũng không đồng ý, ân oán năm xưa đã tan thành mây khói từ lâu. 

 Đôi mắt đẹp mông lung của Cơ Tuyết Băng dần mất đi ánh sáng, bàn tay đang giơ lên cuối cùng cũng yếu ớt trượt xuống. 

 Đến lúc chết cô cũng không có được lời hứa kiếp sau của Diệp Thành, nhưng lúc nhắm mắt lại, cô nhìn thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hắn, hai hàng lệ đó có lẽ là rơi xuống vì cô. 

 Gió nhẹ thổi qua, lại chôn đi một mối tình duyên, vùi lấp một đời tang thương. 

 Cơ Tuyết Băng hoá thành mây khói theo làn gió nhẹ, một vầng sáng màu vàng chói lọi từ trên đầu Diệp Thành phóng thẳng lên trời, đánh bật mây mù hỗn độn che lấp bầu trời tạo ra một cái hố lớn. 

 Ngay sau đó, xung quanh Diệp Thành, một vầng hào quang màu vàng hình thành rồi lan ra không giới hạn, quét qua Đan Thành, bao phủ toàn bộ Đại Sở. 

 Điều bá đạo là hễ nơi nào vầng hào quang màu vàng này đi qua, Thiên Ma đều bị quét sạch toàn bộ, dù là ma binh hay ma tướng, chỉ cần vầng hào quang ấy chạm đến thì đều hoá thành tro bay ngay lập tức. 

 Chuẩn Thiên viên mãn, Thánh thể đại thành! 

 Trong Thiên Huyền Môn vang lên tiếng hô phấn khích, người thanh niên đó đã làm được, đột phá được gông cùm xiềng xích vào thời khắc cuối cùng. 

 Thật sự khiến ta bất ngờ đấy! 

 Trên hư thiên Bắc Chấn Thương Nguyên xa xôi, Thiên Ma Đại Đế đang nhàn nhã nằm trên vương toạ ngồi thẳng người lên một chút, khoé miệng hơi nhếch lên, trong mắt còn loé lên u quang, đó là u quang hưng phấn, vì cuối cùng Đại Sở cũng có một cao thủ đáng để ông ta ra tay, trận huyết chiến kinh thế này cuối cùng cũng không còn vô vị nữa. 

 Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh! 

 Mặt đất Nam Sở phát ra tiếng vang ruỳnh ruỳnh, chậm rãi mà nhịp nhàng. 

 Nghe kỹ thì thấy là tiếng bước chân đi lại, có lẽ là thân thể nặng như núi nên mỗi bước đi đều khiến đất trời xao động, sông biển cuộn trào. 

 Diệp Thành từng bước từng bước lên trời, mỗi bước đi, Thánh quang trên người lại sáng hơn một chút giống như vầng mặt trời chiếu sáng cả thiên địa, tựa như chiến thần Bát Hoang chinh phạt vạn vực cho linh hồn những anh hùng đã khuất. 

 Giờ phút này, những tu sĩ còn chưa tử trận của Đại Sở đều ngửa mặt lên nhìn bóng dáng vàng rực ấy, khoé mắt mọi người đều ươn ướt, Đại Sở chiến đấu thê thảm như vậy cuối cùng cũng chờ được ánh sáng rực rỡ. 

 Diệp Thành đứng trên hư thiên biên giới Nam Sở, yên lặng nhìn về phương Bắc. 

 Bên ngoài Nam Sở, đại quân Thiên Ma vẫn đông nghịt như biển lớn, thi thoảng lại dậy lên sóng gió. 

 Nhưng đại quân hàng chục triệu người lúc này lại đang lùi bước, dù ma binh hay ma tướng thì đều hoảng sợ nhìn Diệp Thành, không dám nhìn thẳng, vì chúng cảm nhận được áp lực giống như Thiên Ma Đại Đế từ người Diệp Thành. 

 Hoang Cổ Thánh Thể, ta chờ ngươi ở đây! 

 Thiên Ma Đại Đế ở Bắc Chấn Thương Nguyên cười nhạt, lời nói mang theo uy nghiêm của bậc Đại Đế, vang vọng vô tận giữa đất trời. 

 Diệp Thành không nói gì, một lớp áo giáp hiện lên trên người hắn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. 

 Đó là Hỗn Thiên Chiến Giáp, món quà Sở Linh tặng hắn năm xưa, nó đã được truyền Thánh thể bản nguyên, bây giờ lại thêm đạo tắc gia trì nên mỗi mảnh giáp trên bộ áo giáp chiến thần này đều nở rộ thần huy rực rỡ. 


 Sau đó, một cây chiến kích cắm trên bức tường đá ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn rung lên. 

 Giây tiếp theo, cây chiến kích bay khỏi Thập Vạn Đại Sơn, lướt qua trăm sông nghìn núi, vượt qua biển lớn sơn hà như một tia thần mang rồi nằm gọn trong tay Diệp Thành, đó là cây Lục Thiên Đại Kích, là thần binh vô song mà hắn sử dụng sau này. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Phía sau hắn, tu sĩ Đại Sở tụ tập từ mọi hướng, mang theo cờ chiến của Đại Sở, muốn cùng Diệp Thành sát phạt về Bắc Sở.