Tiên Võ Đế Vương

Chương 1507: Linh Chân! 



Diệp Thành lại đi, rời khỏi nước Triệu. 

 Trước khi đi, hắn đến một ngọn núi già yên tĩnh, dừng chân bên ngoài ngọn núi ấy, nhìn Triệu Dục và Mẫu hậu của Tịch Nhan cùng với ngôi mộ nhỏ, đó là mộ của đồ nhi hắn. 

 Ánh bình minh rực rỡ lại chiếu xuống mặt đất. 

 Diệp Thành dời hàng trăm ngọn núi khổng lồ, mở ra lối đi giữa thế giới tu sĩ và thế giới phàm trần. 

 Những tu sĩ may mắn còn sống sót dẫn theo thế hệ tu sĩ mới rời đi, họ được phái đến thế giới phàm trần để truyền đạo, càng ngày càng có nhiều người phàm chuyển tới thế giới tu sĩ, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng là hạt giống hy vọng. 

 Trong một thị trấn ở thế giới phàm trần, Diệp Thành bắn thần quang vào người một bé gái sơ sinh còn đang quấn tã. 

 Đó là Lục Huyên Nhi thủ đồ Tàng Thư Các ngoại môn của Hằng Nhạc Tông khi xưa, đầu thai vào một gia đình bình thường, đôi mắt to trong veo giống hệt Lục Huyên Nhi kiếp trước. Diệp Thành còn may mắn được đặt tên cho cô bé, hắn vẫn gọi cô là Lục Huyên Nhi. 

 Đêm đã về khuya, Diệp Thành đầu đội nón lá rộng vành tiếp tục lên đường, sau đó hắn dừng lại ở một cổ trấn ở thế giới phàm trần. 

 Ông lão, cho một ấm trà! 

 Diệp Thành cởi nón ngồi trước quầy trà, đặt Nhược Hi ngồi lên chân mình. 

 Nhưng rất lâu sau hắn cũng không thấy ông lão mang trà lên. 

 Khi hắn nhìn lại thì thấy ông lão bán trà đứng đó như pho tượng, một tay cầm ấm nước, tay kia cầm chén trà, ngơ ngác nhìn Diệp Thành, khuôn mặt già nua đầy vẻ phức tạp và thăng trầm. 

 Linh Chân! 

 Diệp Thành cũng giật mình, ông lão bán trà kia không phải điện chủ Chính Khí Điện – Linh Chân Thượng Nhân năm xưa sao? 

 Trước đây khi hắn còn là một tiểu tu sĩ, không có sức chiến đấu nghịch thiên đã bị Linh Chân cao ngạo cho rằng là ma, đến khi hắn mạnh mẽ quay về khiêng quan tài đến, quậy phá tiệc mừng thọ của Linh Chân rồi phế tu vi của ông ta. 

 Tất cả như mới ngày hôm qua. 

 Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp Linh Chân Thượng Nhân ở đây, càng không ngờ Linh Chân Thượng Nhân bị mình phế tu vi năm xưa lại đến thế giới phàm trần trở thành một ông lão bán trà. 

 “Ông ở thế giới phàm trần có quen không?”, Diệp Thành cười nhẹ, không hề có sát khí, cực kỳ bình thản. 

 Ân oán năm xưa đã tan thành mây khói từ lâu, Linh Chân Thượng Nhân cũng đã sớm chôn vui trong dòng sông dài của thời gian. Diệp Thành của bây giờ cũng sẽ không tìm một ông lão bán trà để báo thù. 

 “Già rồi, đã quen từ lâu rồi”, Linh Chân Thượng Nhân nở nụ cười tang thương, cất bước run rẩy, đặt chén trà lên bàn, rót cho Diệp Thành một chén trà nóng hổi. 

 Ngày nay ông ta đã không còn là điện chủ Chính Khí Điện cao ngạo xa cách năm xưa nữa, ông ta già rồi, đã đặt một chân vào nấm mồ, toàn thân trên dưới bao gồm cả đôi mắt đục ngầu cũng mang theo dấu vết thăng trầm của năm tháng. 

 Gặp lại Diệp Thành cũng là điều mà ông ta không ngờ tới. 

 Lúc này ông ta không sợ hãi chút nào, thọ nguyên gần hết, ông ta đã sớm nhìn thấu sinh tử. 

 Ở phàm trần mấy năm, tuy là ông lão bán trà nhưng lại được sống cuộc sống rất yên bình và thoả mãn, ông ta cũng đã nhận ra trước kia mình sai nhường nào. 

 Quá khứ như mây khói, đã không còn hận nữa. 

 Linh Chân chỉ có cảm khái đối với năm tháng đã qua, dường như đã qua một đời, sự xuất hiện của Diệp Thành mang lại cho ông ta cảm giác an ủi về mặt tinh thần, ông ta coi Diệp Thành như một người bạn cũ chứ không phải kẻ thù. 

 Diệp Thành cầm chén trà lên, hắn vẫn rất bình thản. 

 Ngoài đường người qua người lại, ai cũng bận rộn, thi thoảng cũng có người nhìn vào đây nhưng không nghĩ tới người uống trà là người mạnh nhất Đại Sở hiện nay, mà người rót trà đã từng là điện chủ cao ngạo của Chính Khí Điện một thời. 

 Họ sẽ không bao giờ nghĩ được rằng hai người đã từng là kẻ thù không đội trời chung sẽ gặp lại nhau ở đây, không phải với thân phận kẻ thù mà là bạn cũ. 

 Thanh toán! 

 Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới lại đội nón lá lên, đặt hai tiền đồng lên bàn trà, bế Nhược Hi đi vào dòng người, hắn như một vị khách qua đường, nhẹ nhàng đến rồi đi, không để lại dấu vết. 

 Phía sau, thân thể già nua của Linh Chân Thượng Nhân run lên, đôi mắt già nua đục ngầu phút chốc mờ đi, bóng lưng ấy không ngừng đi xa, dần khuất khỏi tầm mắt của ông ta trong đám đông. 

 Diệp Thành! 

 Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi. 

 Trong một đất nước của thế giới phàm trần, tiếng khóc của hai đứa trẻ sơ sinh vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh. 

 Hắn lại tìm thấy người đầu thai tiếp theo, hơn nữa còn là một cặp huynh đệ song sinh, đó là Trương Phong Niên và Trương Phong Dương, kiếp trước họ là huynh đệ, kiếp này vẫn cùng nhau đầu thai chuyển thế, đây có lẽ là điều không thể thay đổi từ kiếp trước. 

 Diệp Thành không đưa họ đi mà bắn thần quang ký ức vào cơ thể họ rồi lặng lẽ rời đi.