Lần này vẫn là Cửu Hoàng xuất hiện, vả lại uy lực còn mạnh hơn xưa.
Có điều Cửu Hoàng thần kiếp mạnh rồi thì Diệp Thành cũng không phải là Diệp Thành năm xưa nữa, hắn đã là Thánh Thể Đại Thành , mười năm trước hắn đã có thể giết cả Đại Đế, từ trong xương cốt của hắn còn mang theo sát khí mà không ai có.
Rầm!
Sau tiếng động dữ dội, Viêm Hoàng xuất hiện.
Diệp Thành di chuyển, vẻ mặt lãnh đạm, một chưởng hết sức bình thường được tung ra nhưng lại hỗn hợp rất nhiều thần thông, đạo thân Viêm Hoàng mạnh mẽ cũng bị nắm đấm kia đấm nát tan.
Shhh!
Thấy cảnh này, những tu sĩ của Đại Sở vừa tới đây đều hít vào một hơi khí lạnh.
Đó là Viêm Hoàng kia mà, cho dù là đạo thân thì cũng không phải tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên có thể bì, thế nhưng lại bị một chưởng của Diệp Thành đánh tan, đây là khả năng chiến đấu mạnh thế nào.
Có điều tất cả mọi người nghĩ lại thì lại thấy bình thường.
Diệp Thành là ai, mười năm trời hắn sát phạt từ Nam Sở tới Bắc Chấn Thương Nguyên, đại quân Thiên Ma hàng chục triệu người còn không ngăn được nổi bước chân hắn, hắn đã trảm không biết bao nhiêu ma tướng, bàn tay còn nhuốm máu của Ma Quân và Đại Đế.
Một người như Diệp Thành thì khả năng chiến đấu đã vượt xa rồi, cho dù là Hoàng Đế của Đại Sở xuất hiện thì đã sao, cũng không thể là đối thủ của Diệp Thành, huống hồ lại là một phần đạo thân.
Rầm! Rầm! Rầm!
Khi tất cả mọi người đều đang tặc lưỡi trầm trồ thì Diệp Thành liên tiếp vung tay, mỗi một chưởng của hắn đều hết sức bình thường nhưng quyền chưởng trông hết đỗi bình thường ấy lại mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa, cho dù là lạc ấn thân của Hoàng Đế Đạo cũng không thể chống lại nổi.
Tất thảy mọi người nhìn rồi hoá thẫn thờ.
Đạo thành và thần thông của Diệp Thành đã vượt xa nhận thức của mọi người, sự tồn tại ở mức này đã không còn nằm trong phạm vi bọn họ có thể đoán định, Diệp Thành đã đạt đến cảnh giới chí cao.
Rầm! Đoàng! Rầm!
Biển lôi hàng trăm nghìn trượng liên tục vang lên những âm thanh kinh thế của trận đại chiến.
Lạc ấn thân của Cửu Hoàng Đạo cứ thế bị trấn áp, cả chín người cùng hợp sức cũng không thể địch lại một mình Diệp Thành.
Không một ai có thể ngờ tới biển lôi kiếp này của Diệp Thành phải độ mất ba ngày ba đêm chưa xong.
Những tu sĩ của Đại Sở nhìn mà mặt mày tái mét, đó là lôi phạt thế nào, dù chỉ là một tia sét trong đó thôi bọn họ cũng không thể trụ được nổi, còn Diệp Thành lại bị sét đánh ba ngày ba đêm mà không hề bị thương.
Diệp Thành hiện giờ mạnh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, không chỉ tu sĩ Đại Sở mà còn có Đông Hoàng Thái Tâm và nhiều tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế.
Trong biển lôi, Diệp Thành vẫn liên tục ra đòn, mỗi lần ra tay đều có thêm một lạc ấn thân của Hoàng Đế Đạo bị huỷ diệt.
Hắn chìm vào cảnh giới kì diệu, có vẻ như trong tay nắm cả thiên địa, sức mạnh vô thượng đó khiến hắn có thể ngó lơ mọi thứ trên đời, đừng nói là lạc ấn thân của Hoàng Đế Đạo mà dù là Hoàng Đế xuất hiện thì cũng sẽ bị hắn đánh tan.
Đây là uy thế của hắn, trảm một tu sĩ ở cảnh giới Đại Đế, đó là tạo hoá.
Sau màn gột rửa từ lôi chớp, ám thương mà mười năm trước Thiên Ma Đại Đế để lại trong cơ thể hắn cũng bị xoá sạch.
Diệp Thành niết bàn trong biển lôi cả trăm nghìn trượng, mỗi một phần thánh thể đều hút trọn tinh hoa của đạo, linh hồn của hắn đang thoát biến, dần hoá thành nguyên thần sáng long lanh, rực rỡ chói mắt.
Rầm!
Ngày thứ tư, một chưởng của Diệp Thành quét cả chín đạo tắc của Cửu Hoàng.
Tiếp đó, hắn dậm chân đạp tan biển lôi cả trăm nghìn trượng.
Tiếp đến Diệp Thành ngẩng đầu nhìn vào hư thiên như thể có thể trông thấy ý chí dù cách xa vời vợi, đó là một khóm hỗn độn mang theo uy nghiêm của trời, không cho phép bất cứ sự xâm phạm về sinh linh trên thế gian.
Diệp Thành di chuyển, nghịch thiên lên trời.
Cảnh tượng này khiến Phục Nhai nhìn mà kinh ngạc, đến cả Đông Hoàng Thái Tâm và nhóm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế cũng phải biến sắc.
Diệp Thành muốn làm gì, bọn họ không cần nghĩ cũng biết, đây là nghịch chiến phá thiên.
Rầm!
Khi tất thảy mọi người đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã tung chưởng đánh tan bức màn trướng.
Hắn quả thực đang nghịch thiên, vả lại còn nghịch chiến phá thiên, từ thiên tiêu từ ba mươi nghìn trượng sát phạt vào trời xanh cả năm mươi nghìn trượng, từ năm mươi nghìn trượng đánh vào hư thiên tám mươi nghìn trượng, từ hư thiên tám mươi nghìn trượng công phá vào hư thiên một trăm nghìn trượng.
Hắn cứ thế đánh lên trời, mỗi một trượng nghịch thiên đều có hàng tỷ lôi sét giáng xuống giống như thác nước khổng lồ, mỗi một đạo lôi sét đều mang theo uy lực diệt thế.
Thế nhưng mặc dù thần phạt của trời cao có mạnh thì cũng không thể ngăn lại bước chân hắn.
Diệp Thành quá mạnh, mạnh đến mức khiến ý chí của thiên địa cũng phải kinh hãi, lôi chớp nhanh chóng ngưng tụ, đạo tắc của Cửu Hoàng tái hiện, còn có bốn đại thần thú, một thánh thú thần pháp, quá nhiều bóng hình được ngưng tụ từ lôi chớp, có hình người cũng có hình thú và mục đích của tất cả đó là ngăn bước chân Diệp Thành.
Diệp Thành nhuốm máu, thánh thể mạnh mẽ không ngừng rách ra.
Có điều những vết thương này với hắn mà nói cũng chẳng là gì, hắn từng giết Đại Đế thì chẳng có lý do gì phải sợ trời.
Phá!
Diệp Thành gằn giọng, diễn hoá bí thuật chư thiên, một quyền hỗn hợp sức mạnh luân hồi, sức mạnh huyết mạch, sức mạnh đạo tắc và rất nhiều thần thông, cứ thế đâm xuyên hỗn độn đại diện cho ý chí.
Giữa thiên địa, hỗn độn cứ thế bị dẹp tan, bóng tối dần tan đi, ánh sáng chiếu rọi khắp thế gian.