Hắn đã quen với bóng tối phía trước và luôn ôm trong mình niềm kính nể và dè chừng đối với hố đen không gian, thế giới tăm tối vô tận ẩn chứa quá nhiều ẩn số và nguy hiểm.
Phía Đông!
Diệp Thành lẩm bẩm, gọi ra mười bảy viên linh châu tạo thành thế Cửu Cung Bát Quái cho chúng bay xung quanh người mình để chiếu sáng, mỗi viên linh châu đều dung hợp với thần thức của hắn, có thể giúp hắn nhìn thấy thứ ở xa hơn.
Sau đó, hắn gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra để nó lơ lửng trên đầu.
Hỗn Độn Thần Đỉnh bây giờ đã vô cùng phi thường.
Vì chủ nhân là hắn đã tiến cấp đến cảnh giới Thiên, Hỗn Độn Thần Đỉnh lại được thiên kiếp gột rửa, trùng sinh niết bàn, dung hợp đạo tắc cảnh giới Thiên, từ linh khí nâng lên pháp khí.
Sau đó hắn lấy la bàn Thất Tinh ra.
La bàn Thất Tinh này là món quà Đông Hoàng Thái Tâm tặng hắn, không chỉ là linh khí chỉ phương hướng mà còn là pháp bảo có thể tấn công và phòng thủ.
Kim la bàn quay rồi chỉ về một hướng.
Mở!
Diệp Thành thầm hô một tiếng trong lòng, dưới chân hắn xuất hiện một dải ngân hà rồi mở rộng về hướng Đông, hắn bước lên tinh hà, mở thần thức mò mẫm đi về một hướng.
Đây là cuộc hành trình cô độc của một mình hắn.
Hố đen không gian vô tận, tối đen mà cô quạnh, không có sự sống, tất cả đều bị bao trùm trong bóng tối.
Diệp Thành đi đến tận cùng dải ngân hà rồi lại kéo dài ngân hà ra tiếp, tập trung quan sát tứ phía, ở trong thế giới tối đen này, hắn luôn cảm giác có một cặp mắt tĩnh mịch với ánh sáng u ám đang nhìn mình chằm chằm.
Liếc nhìn bốn phương rồi lại nhìn la bàn Thất Tinh, hắn xác định mình đã ra khỏi hố đen không gian phạm vi Đại Sở.
Cũng có nghĩa là, bây giờ hắn thi triển Tiên Luân Thiên Đạo cũng không thể trở về Đại Sở nữa, vì khoảng cách đã vượt quá giới hạn.
Rất nhiều tháng sau đó hắn vẫn ở trong hố đen không gian.
Không biết đến khi nào hắn mới tới được Chư Thiên Vạn Vực, cũng không biết khi nào hắn mới tìm được Chư Thiên Vạn Vực.
Do đó hắn cần tiếp tục sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo, nếu đến gần Chư Thiên Vạn Vực hoặc đã đến hố đen không gian phạm vi Chư Thiên Vạn Vực, hắn có thể dùng Thiên Đạo để tới đó luôn.
Hế?
Diệp Thành chợt cau mày rồi dừng bước.
Hắn lùi lại một bước di chuyển cả nghìn trượng, kiếm Xích Tiêu lập tức xuất hiện trong tay, hắn chợt giơ lên chắn trước người.
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên, kiếm khí đen kịt chém thẳng vào kiếm Xích Tiêu, có lẽ là kiếm khí quá mạnh, với sức chiến đấu của Diệp Thành mà cũng bị chém bay ra ngoài.
Phụt!
Vừa dừng lại, Diệp Thành đã hộc ra một ngụm máu, cả người nửa quỳ trên đất.
Sát khí thật mạnh!
Vẻ mặt Diệp Thành kinh hãi, hắn còn chưa kịp lau máu bên khoé miệng đã lại phải lùi về sau cả nghìn trượng, lảo đảo một hồi, đến khi đứng vững được mới nheo mắt nhìn vào chỗ sâu trong hố đen không gian.
Lúc này Diệp Thành mới nhìn ra là vật gì ở trong bóng tối.
Đó là một thanh kiếm đã bị gãy, toàn thân đen sì với kiếm khí đen kịt bao quanh.
Diệp Thành hoảng sợ, dù cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí và uy áp đáng sợ tràn ra từ trên sát kiếm màu đen ấy, mỗi làn khí đều mang theo uy thế huỷ thiên diệt địa.
Thấp nhất cũng là pháp khí của bậc Thánh nhân!
Diệp Thành lau vết máu trên khoé miệng, ước lượng cấp bậc của thanh đoản kiếm, tuy chỉ là kiếm nhưng lại khiến hắn không dám nhìn thẳng.
Nơi này đã ra khỏi Đại Sở, không có sức mạnh của Đại Sở áp chế, Thánh binh là Thánh binh, mà hắn chỉ là tu sĩ cảnh giới Thiên, không đỡ nổi uy áp của Thánh nhân, dù chỉ là một binh khí đã bị tàn phá.
Keng! Keng! Keng!
Vừa mới ra khỏi phạm vi Đại Sở không lâu đã gặp phải thứ đáng sợ thế này, có trời mới biết sau này sẽ còn bao nhiêu nguy hiểm.
Diệp Thành di chuyển bước chân nhưng không tới gần sát kiếm Thánh binh mà đi vòng qua nó ở khoảng cách xa hơn, hắn thậm chí còn không có ý định lấy thanh sát kiếm ấy, đó là binh khí của Thánh nhân, với tu vi của hắn, còn chưa lại gần đã bị nghiền thành tro bay rồi.
Diệp Thành cẩn thận dè chừng, mất ba ngày mới đi vòng qua được thanh sát kiếm, sau đó điên cuồng chạy đi thật xa.
Khoảng thời gian dài sau đó, lông mày của hắn cũng không giãn ra lần nào.