Tiên Võ Đế Vương

Chương 170



Diệp Thành lúc này vẫn ngồi thiền, mặc dù nghe được câu hỏi của Cơ Tuyết Băng nhưng hắn không hề đáp.

Thấy Diệp Thành không đáp lời, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng: “Ta cũng không có ý gì khác, chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của huynh thôi”.

“Ta nói rồi, không cần”, Diệp Thành cuối cùng cũng lên tiếng, đằng sau lớp mặt nạ, hắn không hề mang theo bất cứ tình cảm gì.

“Vậy…vậy huynh tên là gì?”

“Trần Dạ”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, cuối cùng hắn vẫn bịa ra một cái tên che giấu thân phận thật của mình.

Sự lạnh nhạt của Diệp Thành khiến Cơ Tuyết Băng chẳng biết phải xử trí thế nào, cô lấy tay ôm hai đầu gối, có lẽ vì thất vọng nên chẳng nói thêm lời nào. Trong lòng Cơ Tuyết Băng có một cảm giác kỳ lạ, đó chính là sự lạnh nhạt của ân nhân lạ mặt này với mình lại có vẻ khác thường.

Không biết nếu Cơ Tuyết Băng biết được người ngồi trước mặt mình là người thương trong lòng thuở nào thì cô sẽ có thái độ ra sao.

“Ta ngồi trước mặt muội mà muội cũng không nhận ra ta sao? Lẽ nào một cái mặt nạ có thể che đậy đi tất cả?”, Diệp Thành thầm cười chua chát và thê lương.

Mọi thứ đều chứng minh rõ một điều rằng cho dù quá khứ hay hiện tại thì Cơ Tuyết Băng trước mặt đều không yêu hắn quá nhiều, nếu không thì khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy Cơ Tuyết Băng cũng không đến mức chẳng thể nhận ra hắn. Diệp Thành còn mong mỏi gì nữa đâu?

“Người mà ta yêu cho dù có lăn lộn giữa chốn hồng trần và biến hoa thế nào thì ta đều có thể nhận ra nàng ấy, nhận ra một người không phải dùng mắt mà phải dùng trái tim. Cơ Tuyết Băng, duyên phận giữa ta và muội đã trở thành quá khứ rồi”.

Đằng sau lớp mặt nạ, Diệp Thành cười thê lương, hắn lại nhắm mắt lại.

Trời đất chìm vào cơn tĩnh mịch.



Ngọn lửa vẫn cháy rực, Cơ Tuyết Băng cũng chìm vào trạng thái tu luyện, còn Diệp Thành lúc này đang nhắm mắt nhìn vào bên trong cơ thể.

Hình thái ma của hắn xuất hiện khi đấu với Lã Chí trông rất dị thường, điều đó chứng minh rằng sự thay đổi của hắn trong gian phòng ở chợ đen U Minh không hề đơn giản như hắn nghĩ.

“Trong cơ thể ta sao lại có huyết mạch của ma?”, Diệp Thành nghĩ mãi không thông.

Hắn lại một lần nữa nghĩ tới linh dịch trong bình hồ lô Tử Kim. Đêm đó rõ ràng hắn uống linh dịch bên trong bình mới biến hoá dị thường như vậy, còn linh dịch trước đó hắn uống không hề có vấn đề gì.

“Vấn đề xuất hiện vào đúng đêm hôm đó”, Diệp Thành như tìm lại được căn nguyên của mọi chuyện, hắn tự suy đoán và nghĩ tới cái lư kia. Đêm đó hắn bỏ cái lư vào trong bình hồ lô nên mới khiến linh dịch khác thường.

“Lẽ nào bình hồ lô Tử Kim luyện ra thứ gì đó rồi dung hợp vào linh dịch nên mới khiến linh dịch dị thường như vậy?”

“Nếu thật sự như vậy thì thứ được luyện ra từ cái lư đó nhất định liên quan tới ma”.

Khi còn làm tình báo ở Chính Dương Tông, hắn đã từng nghe một vài truyền thuyết về ma.

Nói về ma thì không thể không nhắc tới ma tộc, một tộc thần bí và lớn mạnh.

Ma tộc là một tộc cổ xưa, khát máu và bạo ngược, bị các tu sĩ chính phái liệt vào hàng ma đạo, còn tộc này đã gây ra không biết bao cơn mưa máu ở vùng đất này, thế nhưng không biết vì sao mà mất tích nhiều năm trời rồi.

“Huyết mạch ma trong cơ thể mình và thứ được luyện ra từ cái lư kia chắc chắn là huyết ma cho nên mới khiến huyết mạch của mình trúng ma đạo và uy lực của bảo tháp trong tay Lã Chí khiến ma đạo trong cơ thể mình thức tỉnh”.