Tiên Võ Đế Vương

Chương 190



“Chết đi”, cũng chỉ có lúc này Từ Hàng mới bật cười tôi độc.

Có điều đúng lúc hắn chỉ tay định điểm lên người Diệp Thành thì lại thấy Diệp Thành nhếch miệng mỉa mai.

Thấy nụ cười dị thường đó của Diệp Thành, Từ Hàng chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Ngay sau đó, trong đôi mắt ngỡ ngàng của hắn xuất hiện hình ảnh Diệp Thành né người qua nhất chỉ u mang, sau đó theo đà túm lấy cánh tay hắn. Từ Hàng cứ thế bị Diệp Thành hất bay ra khỏi đó.

Bịch!

Cách đó vài trượng, Từ Hàng ngã nhào ra chiến đài, khi lật người lại, khuôn mặt Từ Hàng nhìn Diệp Thành mà không sao tin nổi: “Không thể nào, ngươi rõ ràng…”

“Ta rõ ràng cái gì?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, làn da tím tái của hắn nhanh chóng hồi sắc, khôi phục lại như ban đầu.

“Hắn không trúng độc?”

“Ta rõ ràng trông thấy châm độc của Từ Hàng bay trúng vào người Diệp Thành rồi mà”.

“Không chỉ các đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong mà đến cả các đệ tử của Nhân Dương Phong cũng bày ra bộ mặt nghi hoặc.

Lại nhìn lên chiến đài, khuôn mặt Từ Hàng không còn vẻ cợt nhả như trước, mặt hắn càng lúc càng trở nên hung tợn hơn.

Hắn biết mình bị Diệp Thành chơi khăm, Diệp Thành căn bản không hề trúng độc nhưng hắn có thể nói gì được, nói rõ ràng hắn trông thấy châm độc cắm vào người Diệp Thành, nếu vậy thì khác gì tự mình vả vào mặt mình.

“Từ Hàng sư huynh, không phải huynh nói sẽ chơi với sư đệ sao? Đến đi”, phía đối diện, Diệp Thành ngoắc ngoắc ngón tay.



“Xem ta diệt ngươi đây”, Từ Hàng hét lên, giữa các ngón tay hắn xuất hiện ánh sáng tím.

Có điều hắn vừa định bước đi thì liền khựng lại.

“Đây…”, hắn vô thức nhìn vào bàn tay mình, bàn tay dần chuyển sang màu tím đen, và nhanh chóng lan sang cánh tay cũng như các bộ phận khác trên cơ thể.

Độc!

Từ Hàng nhận ra sự khác thường trên cơ thể mình. Một kẻ sở trường dùng độc như hắn sao có hể không nhận ra mình đã trúng độc.

“Là Diệp Thành, giây phút vừa rồi hắn đã…”, Từ Hàng nhớ lại xem mình trúng độc từ khi nào.

Ngay sau đó, hắn phun ra ngụm máu đen khiến những người xem trận chiến hoang mang thấy rõ.

“Diệp Thành, ngươi dám dùng độc với ta?”, Từ Hàng đỏ ngầu đôi mắt, hắn nghiến răng rít lên.

“Độc? Độc gì?”, Diệp Thành cố bày ra vẻ không hiểu Từ Hàng đang nói gì, hắn cũng học cách giả ngây giả ngô của Từ Hàng, đến cả lời nói cũng y hệt, “Từ Hàng sư huynh, cơm có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói bừa”.

“Đúng vậy, ngươi sợ không đánh được Diệp Thành nên cố ý hãm hại hắn ta sao?”, bên dưới chiến đài vang lên giọng nói sang sảng, và người lên tiếng chẳng phải ai khác mà chính là Hùng Nhị.

Hùng Nhị rất thông minh. Người của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong có thể đổi trắng thay đen, hắn đương nhiên sẽ giúp Diệp Thành bằng cách như vậy.

“Ta không thấy Diệp Thành dùng độc, còn Từ Hàng, rõ ràng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”.

Xung quanh chỉ vang lên giọng nói của Hùng Nhị, vả lại mỗi lời hắn nói ra đều giống hệt với đám người của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong lúc trước.