Đột nhiên, trứng rồng nứt ra, tiếng rồng gầm bá đạo vang vọng khắp chư thiên, phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Gia tộc Ngự Linh bị kinh động, vô số bóng người bước ra khỏi động phủ, bước lên đỉnh núi, thẫn thờ nhìn về một phương, nơi đó có một đạo thần mang bay lên thiên tiêu, giống như một trụ sáng cứ thế xuyên thẳng vào trời cao.
Rất nhiều người tỏ ra bất ngờ, “có chuyện gì xảy ra vậy, huyết mạch mạnh quá”.
So với bọn họ thì thánh nữ Tinh Nguyệt và lão tổ của gia tộc Ngự Linh cùng rất nhiều trưởng lão trực hệ khác lại tỏ vẻ bất ngờ, bọn họ biết sự tồn tại của của trứng rồng và cũng đoán ra được trứng rồng đang nứt ra.
Hai trăm năm rồi!
Trong địa cung u ám, Ngự Linh lão tổ bất giác run lên, đôi mắt loé lên ánh nhìn kích động, quả trứng rồng đó là do ông ta mang về gia tộc vì vậy không tiếc trả cái giá đau đớn, ông ta cho rằng trong những năm còn sống, ông sẽ không thể đợi được đến ngày trứng rồng nở, thế nhưng không ngờ trứng rồng đó lại nứt vỡ trong đêm nay.
Gừ!
Trong tiếng bàn tán, lại có một tiếng rồng gầm vang lên, khí tức bá đạo cuốn lên cả tiên sơn.
Trong thế giới nhỏ, Diệp Thành đã lùi ra sau, nhìn về phía cách đó không xa.
Nơi đó, khí tức màu vàng kim ngưng tụ lại thành cả vùng biển lớn, có tiên quang chiếu rọi, có long khí đang thôn tính, một đạo long ảnh dị tượng xuất hiện, sừng sững giữa đất trời, đang hướng về trời cao mà gầm gào.
Diệp Thành chép miệng, thật bá đạo, sức mạnh trong khí tức này có thể sánh với Đấu Chiến Thánh Viên, khí tức của cả hai rất giống nhau, có thể dùng hai từ để hình dung: Bá Đạo.
Dưới sự quan sát của hắn, dị tượng long ảnh kia dần tan biến, để lộ ra chân dung của Bá Vương Long.
Thế nhưng, điều khiến hắn phải bất ngờ đó là Bá Vương Long trông không giống với tưởng tượng của hắn.
Đó là rồng, không sai, khí tức cũng bá đạo, nhưng điều khác thường đó là cái đầu của nó chỉ to bằng hũ rượu, giống như con Kì Lân nhỏ, nhìn từ hướng nào cũng thấy đáng yêu.
Diệp Thành day trán, hắn không đứng nhìn nữa mà ngồi xuống, hai mắt đảo đi đảo lại nhìn Bá Vương Long, trứng rồng to bằng cả vại rượu mà lại nở ra một con rồng chỉ to bằng hũ rượu? Ngươi đúng là con rồng nhỏ xíu, cũng không to hơn kiếp trước là bao.
Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì Bá Vương Long cũng đã phát hiện ra, nó chớp mắt nhảy tới, dùng phần đầu dụi dụi vào Diệp Thành như thể tỏ ra rất thân thiết với người mà nó nhìn thấy từ lần đầu tiên gặp.
Diệp Thành chép miệng, hắn hoài nghi có phải tất cả Bá Vương Long vừa ra đời đều đáng yêu như vậy không.
Tiểu Bá Vương Long tỏ ra rất thân thiện, cứ thế xà vào lòng Diệp Thành, không nói gì mà chỉ dùng cái đầu dụi qua dụi lại vào ngực hắn, theo bản năng thì có lẽ nó cho rằng đây chính là cha mình.
Diệp Thành tặc lưỡi nâng Bá Vương Long lên, hắn xoa cằm chăm chú nhìn và dừng mắt lâu hơn một chút ở chỗ cậu nhỏ của Tiểu Bá Vương Long, cậu nhỏ nhỏ xíu, chỉ to bằng đầu ngón tay, so với cơ thể Bá Vương Long rắn rỏi kia thì đúng là trò cười của tạo hoá.
Thật thú vị!
Nhìn mãi, nhìn mãi, hắn không kiềm chế được mà giơ tay ra, tỏ ra mặt dày và búng vào cậu nhỏ kia.
Ngay sau đó, Bá Vương Long liền khóc oà lên.
Diệp Thành tỏ ra khoái chí, lão tử đã từng búng cậu nhỏ của Bá Vương Long, việc này mà được hắn đem đi đồn thổi hết năm này qua năm khác thì thật sự không phục cũng không được, ai không phục thì thử đi búng xem.
Không biết nếu như để cho Bá Long Vương trưởng thành nhìn thấy cảnh tượng này thì liệu có đánh hắn đến chết không nữa.
Ừm?
Diệp Thành thích thú nhưng đột nhiên cảm thấy có một luồng sát khí đâm từ phía sau lưng khiến hắn run rẩy.
Đó là một cây thần tiễn màu đen, xung quanh có luồng khí tịch diệt, máu tanh lạnh băng mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ, cả chặng đường cứ thế trấn áp khiến không gian vỡ tan, quan trọng nhất đó là tốc độ của nó như thần mang.
Diệp Thành biến sắc, hắn ôm lấy TIểu Bá Vương Long quay người, kiếm Xích Tiêu lập tức xuất hiện trong tay, một nhát kiếm trảm diệt thần tiễn màu đen kia, hoá giải nguy cơ trong đó.
Cho tới lúc này hắn mới nhìn rõ người ra tay là ai, đó chính là một bóng người mặc áo bào đen, nhìn không rõ dung mạo, cơ thể chốc chốc hư hảo, chốc chốc hoá thực, trông hết sức dị thường.
Có thể thấy đôi mắt của người này sâu xa, chỉ cần nhìn lâu hơn một chút cũng có khả năng khiến tâm trí bị thôn tính, đó là Chuẩn Thánh Vương đáng sợ, vả lại còn đột phá tới Thánh Vương.
Tiểu Bá Vương Long khẽ gầm lên, đôi mắt đảo đi đảo lại, phẫn nộ nhìn người mặc hắc bào, mặc dù không thể nói nhưng linh trí của hắn lại rất cao, có thể nhìn ra kẻ mặc hắc bào không phải hạng tốt đẹp gì.
“Đúng là khiến bản tôn phải bất ngờ, không ngờ còn có thể tránh được chiêu tuyệt sát của ta”, kẻ mặc hắc bào cười u ám.
“Đường đường là Chuẩn Thánh Vương mà lại có thể đánh lén được sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, thần thức đã truyền ra tiếng kêu cứu, nhưng điều hắn bất ngờ đó là thế giới nhỏ trong không gian này lại cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
“Đừng làm mất thời gian nữa”, như biết được sự thắc mắc của Diệp Thành, kẻ mặc hắc bào lại bật cười to hơn.
“Dị không gian”, Diệp Thành cau mày, hắn đảo mắt nhìn tứ phương và nhìn ra manh mối, thế giới nhỏ trong không gian này đã bị kéo vào trong một dị không gian không rõ tên, nếu không thì khi hai Chuẩn Thánh Vương sát phạt vào, kẻ mạnh của gia tộc Ngự Linh và lão tổ nhà Ngự Linh sẽ không thể không biết.
“Giao Bá Long Vương ra”, giọng nói này không phải nói cho kẻ mặc hắc bào, mà đến từ phía sau Diệp Thành, ở đó có một người mực áo bào tím huyễn hoá ra, giọng nói cô tịch, đôi mắt sắc lạnh, vả lại, người này cũng là một Chuẩn Thánh Vương thực thụ.
“Mục tiêu chính là Bá Vương Long, hai vị có lẽ không phải người nhà Ngự Linh phải không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn kẻ mặc hắc bào rồi lại nhìn sang kẻ mặc áo bào tím: “Người của Bái Nguyệt Thần Giáo?”
“Xuống hoàng tuyền thì khắc biết”, kẻ mặc áo bào tím chậm rãi đi tới, điệu cười khiến người ta phải rợn người.
“Xin lỗi, không biết hoàng tuyền đi thế nào”, Diệp Thành nhướng vai.
“Vậy thì ta tiễn ngươi”, kẻ mặc hắc bào bật cười u ám sau đó giơ tay, bàn tay hoá to thêm, tóm về phía này.
“Nếu chỉ có một mình ngươi thì lão tử đã đạp chết ngươi rồi”, Diệp Thành hắng giọng, vào giây phút bàn tay kia chạm vào hắn, hắn đã dùng tới thiên đạo, trốn vào hố đen không gian và nhanh chóng biến mất.
Diệp Thành đột nhiên biến mất khiến hai kẻ mặc áo bào tím và hắc bào đầu cau mày, tu đạo cả nghìn năm, bọn họ chưa từng gặp thần thông nào dị thường đến vậy, cả hai Chuẩn Thánh Vương lại để một Chuẩn Thánh chạy mất.
Lục soát!
Kẻ mặc áo bào tím hắng giọng, đi tách với kẻ mặc hắc bào, thần thức tản ra bao trùm khắp thế giới nhỏ, lục tìm từng ngóc nghách.
Lục soát!
Nhà Ngự Linh bên ngoài cũng vô cùng náo nhiệt.
Gia tộc Ngự Linh phong ấn tiên sơn, Thánh Chủ nhà Ngự Linh đang lệnh cho kẻ mạnh của gia tộc Ngự Linh lục soát.
Trước đó không lâu bọn họ còn đang hào hứng ra ngoài xem trứng rồng nở, nhưng vừa mới kịp tới nơi, còn chưa nhìn thấy rồng nở đã không còn thấy thế giới nhỏ ấy nữa.
Trứng rồng có vai trò rất quan trọng, vừa mới nở ra đã xảy ra biến cố, chỉ cần không phải là kẻ đầu bị úng nước thì đều có thể đoán được sự việc không hề đơn giản, vả lại vấn đề còn rất lớn.
“Phụ thân, không phải là có kẻ mạnh đột nhập vào nhà Ngự Linh chứ?”, trên một đỉnh núi, thánh nữ Tinh Nguyệt khẽ cau mày nhìn Thánh Chủ nhà Ngự Linh, “biến mất trong thế giới nhỏ của không gian quả là dị thường”.
“Không loại trừ khả năng này”.
“Nên bẩm báo với lão tổ, người có lẽ biết”, thánh nữ Tinh Nguyệt vội nói.
“Nếu phải thì chắc chắn là bọn chúng”.
“Phụ thân, mọi người rốt cục đang tìm gì vậy?”, khi hai người nói chuyện thì lại có người bay lên đỉnh núi, nếu nhìn kĩ thì đó chính là lão tam của nhà Ngự Linh, cho tới lúc này ông ta vẫn còn tái mặt.
“Chúng ta...”, thánh nữ Tinh Nguyệt chưa nói xong thì đã thẫn thờ tại chỗ vì lão tam nhà Ngự Linh vừa lên đỉnh núi còn chưa đứng vững thì đã có thêm bóng hình nữa xuất hiện theo và nhoài người ra đất, điều đáng nói đó là bộ dạng của người này trông rất quen mắt.
Và người vừa xuất hiện không phải ai khác mà chính là Diệp Thành, đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc.