Tiên Võ Đế Vương

Chương 1960: Đúng là rất loạn



“Không phải chứ?”, Diệp Thành nhìn Tiểu Linh Oa với vẻ mặt khó tin, “Bá Vương Long với cấp bậc Chuẩn Đế cho dù không mạnh bằng Kiếm Thần nhưng ít nhất cũng có thể sánh ngang với ông ấy, vậy mà lại bị phong ấn sao?” 

 “Đối phương có chín Chuẩn Đế, cho dù là Chư Thiên Kiếm Thần thì cũng phải phục, huống hồ là phụ hoàng của ta”, Tiểu Linh Oa mắng mỏ, trong đôi mắt nhanh nhẹn kia còn loé lên hàn mang. 

 “Ngươi đã nói vậy rồi thì cho dù ta có tiến giới tới Thánh Nhân cũng có tác dụng gì?”, Diệp Thành chép miệng, “đối phương có chín Chuẩn Đế, ngươi và ta mà qua đó thì có khác gì làm trò cười không?” 

 “Chúng ta cũng đâu phải đi đánh nhau với họ đâu”, Tiểu Linh Oa đáp, “ta nghĩ kĩ rồi, chúng ta lén lẻn vào trong đó, phá phong ấn cứu phụ hoàng của ta ra, rồi dùng Tiên Luân Thiên Đạo của ngươi bỏ trốn”. 

 “Ngươi tìm ta thì chi bằng đi tìm người của tộc Bá Vương Long, kéo cả một nhóm Chuẩn Đế đi là nhanh nhất”. 

 “Tìm bọn họ thì ta và ngươi chết còn nhanh hơn”, Tiểu Linh Oa hắng giọng, “nếu không phải bọn họ làm loạn thì phụ hoàng của ta cũng sẽ không bị phong ấn và giờ bọn họ còn đi khắp thiên hạ để tìm ta nữa”. 

 “Việc của nhà ngươi đúng là phức tạp”. 

 “Đúng là rất loạn”, Tiểu Linh Oa bực bội đáp lại. 

 “Hay là ngươi về nhà Ngự Linh đợi đi”, Diệp Thành thở dài, “ta đi tìm người chuyển kiếp, ngươi cứ đi theo ta như vậy thì liệu ta có bị truy sát trên đường đi không vậy?” 

 “Ngươi có còn là huynh đệ của ta không vậy?” 

 “Đừng ồn ào, ngươi là người của thế hệ huyền tự, ta ở lớp thanh tự, theo vai vế thì ngươi nên gọi ta là sư thúc mới phải”. 

 “Ta đi cái con khỉ”, Tiểu Linh Oa dụi chân, lao lên phía trước. 

 “Ấy, tính khí của ta...”, Diệp Thành từ bỏ, còn chưa nói xong câu thì sắc mặt đã thay đổi vì sát khí lạnh băng đang bủa vây và nhanh chóng lan về phía hắn. 

 Trong chốc lát, hắn phất tay đưa Tiểu Linh Oa vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, sau đó tiếp tục lùi về sau. 


 “Đúng là đánh giá thấp ngươi rồi”, giọng nói âm u vang lên, chỉ thấy một bóng đen xuất hiện ở không gian đối diện Diệp Thành, chậm rãi như u linh trong bóng đêm. 

 “Bái Nguyệt Thần Giáo”, Diệp Thành nheo mắt nhận ra âm nguyệt đồ đằng trên áo bào của tên kia. 

 “Cấp bậc Chuẩn Thánh mà có thể tránh được đòn tấn công của lão phu, ngươi đúng là kẻ đầu tiên”, kẻ mặc hắc bào cười u ám, giọng nói như đến từ cửu u, lạnh lùng mà cô tịch khiến người nghe rợn người. 

 “Đường đường là Thánh Vương mà lại đi đánh lén hậu bối, mẹ kiếp, đúng là mặt dày”, Diệp Thành tức tối cứ thế lên tiếng mắng chửi, dù hắn cũng thích đánh lén nhưng lại ghét cảm giác bị người khác đánh lén, còn đối phương lại là Thánh Vương.