Tiên Võ Đế Vương

Chương 1962:  Động tĩnh lớn như vậy



Quả thực, Bái Nguyệt Thần Giáo không có Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương trấn toạ ở trước mặt Diệp Thành chỉ là một đám ô hợp, kẻ mạnh như hắn còn thông hiểu bí thuật thân pháp Độc Bộ Thiên Hạ, đến nỗi sát trận và hư thiên tuyệt sát trận của Bái Nguyệt Thần Giáo không một cái nào có thể bắn trúng hắn. 

 Bùm! 

 Trong màn huyết vụ mịt mù, lại một ngọn núi khác sụp đổ. 

 Diệp Thành đi ra, rất thản nhiên đi tới nơi tiếp theo, những nơi hắn đi qua, dù là linh hoa linh thảo hay linh tuyền, cây linh quả đều bị hắt quét sạch, chưa thấy tên cướp nào chuyên tâm như hắn. 

 Ở bên kia, Tiểu Linh Oa đã hút hết cả linh hồ. 

 Đúng như Diệp Thành nói, nó quả thực là liều thuốc bổ tuyệt vời, đã giúp Tiểu Linh Oa đột phá lên tới Chuẩn Thánh. 

 Kẻ mạnh của Bái Nguyệt Thần Giáo đều chấn động, còn Diệp Thành thì đã biết rõ trong lòng. 

 Tiểu Linh Oa đã tích luỹ được rất nhiều, hai trăm năm ở trong trứng rồng đã sớm niết bàn lột xác, nền tảng đã được củng cố vững chắc, cái gọi là chướng ngại đối với hắn ta mà nói chỉ là vật trang trí mà thôi. 

 Lần này vóc dáng cơ thể nhỏ bé của hắn ta đã tăng lên, từ kích thước một vò rượu đã thành một vại rượu, toàn thân có ánh sáng vàng rực rỡ như một con rồng được đúc bằng vàng, khí tức cuồn cuộn hết sức bá đạo, khi di chuyển đều thể hiện ra phong thái của Bá Vương, huyết mạch này khiến cho Thánh huyết cũng phải xao động. 

 Được rồi! Vì Tiểu Linh Oa đã trở thành Chuẩn Thánh nên lại tăng thêm mức độ khó cho Bái Nguyệt Thần Giáo vốn đã hỗn loạn, tên này còn hung hãn hơn Diệp Thành, đi đến đâu hút đến đó, không gì là không ăn. 

 Bái Nguyệt Thần Giáo gặp hoạ, bị hai tên súc sinh đánh cho người ngã ngựa đổ, liên tiếp có những đoàn người bị giết, toà cung điện này nối tiếp toà cung điện kia sụp đổ, hết ngọn núi này tới ngọn núi khác sập xuống, cả tiên sơn đang yên lành vì bọn họ làm náo loạn mà trở thành đống đổ nát. 

 Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên đã thu hút sự chú ý của tứ phía, không ít gia tộc phái người đi xem. 

 Khi nhìn thấy cảnh tượng ở tiên sơn của Bái Nguyệt Thần Giáo, ai nấy đều biến sắc. 

 Trong tinh vực này mà cũng có người chạy tới đây gây chuyện, không biết Bái Nguyệt Thần Giáo là sự tồn tại như thế nào à? 

 Nhìn một lúc, vẻ mặt mọi người đều trở nên kỳ lạ, Ngự Linh Tinh bên kia chiến tranh nảy lửa, Bái Nguyệt Tinh bên này cũng rơi vào tình thế dầu sôi lửa bỏng, cách đánh này sao mà khó hiểu thế? 

 Đây có phải báo ứng hiện đời trong truyền thuyết không? 

 Hùng hùng hổ hổ tấn công Ngự Linh Tinh, nhưng không ngờ lại bị kẻ khác đến cướp nhà mình! 

 Mọi người thấy vậy đều thầm sung sướng, bao năm qua Bái Nguyệt Thần Giáo đàn áp họ thê thảm, thấy chúng bị đánh thành đống đổ nát thế này, đương nhiên họ rất hả giận, có người còn suýt nữa xông vào giúp đỡ. 

 Không biết đến khi nào tiếng ầm ầm trong Bái Nguyệt Thần Giáo mới ngừng lại, không còn tiếng la hét thất thanh nữa. 

 Dưới sự chú ý của mọi người, hai tên ngông nghênh bước ra, vác trên vai túi đựng đồ cỡ lớn. 

 Phía sau họ, tiên sơn Bái Nguyệt đã bị san bằng, mặt đất toàn là người của Bái Nguyệt Thần Giáo, một bụi linh thảo, một viên linh thạch cũng không để lại cho người a, mang đi sạch sẽ. 

 “Thần ơi!” 

 Mọi người kính nể nhìn hai vị thần này, nhìn bọn hắn như nhìn quái vật. 

 Chỉ hai người thôi, nhưng lại chạy đến Bái Nguyệt Thần Giáo để cướp, còn đánh chúng thê thảm như vậy, thực lực của họ phải mạnh nhường nào chứ, chưa thấy cấp bậc Chuẩn Thánh nào lợi hại thế này. 

 “Phải công nhận rằng hôm nay hai chúng ta hơi nóng tính”, Tiểu Linh Oa vặn vẹo thân thể rắn chắc của mình, vác theo túi đựng đồ cỡ lớn nhưng lại lộ ra vẻ trách trời thương dân, làm như ai kề dao vào cổ bắt hắn ta đến Bái Nguyệt Thần Giáo cướp không bằng. 

 “Khiêm tốn, khiêm tốn”, Diệp Thành nói đầy ẩn ý sâu xa: “Kiêu ngạo quá sẽ bị sét đánh đấy”. 

 “Chúng ta đã cướp rồi, làm gì được nhau!” 

 “Nói thật, ta rất thích dáng vẻ khi ngươi thể hiện”. 

 “Chắc là hai tên ngốc đây mà”, nghe cuộc đối thoại giữa hai người, không ít người nghiêm nghị xoa cằm, cướp xong thì đi đi còn ở đây đi dạo, định dấy lên sóng gió mới chịu à? 

 “Hay là chúng ta cướp của hai người họ đi?” 

 “Cũng có lý đấy, bảo vật của Bái Nguyệt Thần Giáo đều vào túi chúng cả rồi”. 

chapter content