Tiên Võ Đế Vương

Chương 1964: Khốn nạn!



Lại dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa chạy đi, tư thế bỏ chạy vẫn ngang ngược như vậy. 

 Không biết bao lâu sau lại thấy một hướng tinh không vang lên tiếng nổ ầm ĩ, uy áp kinh thế nghiền ép khiến tinh không rung lên. 

 Bái Nguyệt Thánh Nhân đã về, mang theo sát khí ngút trời, cắn răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu, dữ tợn như ác ma, đến ông ta cũng không thể ngờ trong tinh vực này còn có kẻ dám đến Bái Nguyệt Tinh gây chuyện, khi đại quân Bái Nguyệt tấn công Ngự Linh Tinh thì ở nhà lại bị cướp. 

 Thấy vậy, các tu sĩ đang vây quanh Bái Nguyệt Tinh hóng chuyện đều rút lui, bọn họ biết tính của Bái Nguyệt Thánh Vương, một khi ông ta điên lên thì sẽ là một tai hoạ đẫm máu. 

 Bái Nguyệt Thánh Vương không có thời gian để ý đến những người rảnh rỗi này, ông ta bay vút vào Bái Nguyệt Tinh như một thần mang lạnh lẽo. 

 Sau đó là cao thủ như thuỷ triều của Bái Nguyệt Thần Giáo, chúng cũng lần lượt bay vào Bái Nguyệt Tinh. 

 Nhưng những gì chúng nhìn thấy không phải tiên sơn lộng lẫy sắc màu mà là một đống đổ nát hỗn độn, máu văng khắp đất trời, nhuộm đỏ cả Bái Nguyệt Tinh, tựa như địa ngục vô gián. 

 “Khốn nạn!” 

 Bái Nguyệt Thánh Vương tức giận gầm thét, tiếng thét mang theo uy áp như tiếng sấm vô song, phá nát một nửa hư thiên. 

 Nhục nhã, quá nhục nhã, Bái Nguyệt Thần Giáo đã đứng vững ở tinh vực này mấy chục nghìn năm chưa bao giờ chịu tổn thất lớn như thế, bảo tàng tích luỹ bao nhiêu lâu nay đã không còn lại gì. 

 “Giết!” 

 Bái Nguyệt Thánh Vương xông ra khỏi Bái Nguyệt Tinh đầu tiên, bay thẳng về một phía, ông ta không cần hỏi cũng biết hung thủ đang ở đâu, vì trên rất nhiều bảo vật bị đánh cắp đều có nguyên thần lạc ấn của ông ta. 

 Đại quân Bái Nguyệt cũng ra theo, ùn ùn áp đảo bầu trời, quét qua tinh không như đại dương mênh mông. 

 Thấy đội hình này của Bái Nguyệt Thần Giáo, tu sĩ bốn phương đang tụ tập đều kinh hồn khiếp vía, sắc mặt trắng bệch, kêu gọi toàn bộ môn phái đi truy sát hung thủ thế này, bọn chúng đã tức đến mức phát điên rồi! 

 Bất giác, những tu sĩ rảnh rỗi sinh nông nổi bám gót đi theo, muốn được thấy màn kịch kinh thiên động địa một lần nữa. 

 Sau khi bọn họ đi, hai bóng người huyễn hoá ra, đó là hai Chuẩn Thánh Vương của nhà Ngự Linh, Bái Nguyệt Thần Giáo đột ngột rút lui khiến nhà Ngự Linh rất ngạc nhiên, vậy nên đã phái người đi thăm dò. 

 Thế này là thế nào! Nhìn Bái Nguyệt Tinh, hai người kia đều thảng thốt, trên đường bay tới đây họ cũng nghe thấy không ít tin đồn, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, với khả năng đoán định của họ mà cũng sửng sốt. 

 Bên này, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa vẫn đang bỏ chạy điên cuồng giống như hai luồng tiên mang, tốc độ nhanh đến cực điểm. 

 “Đuổi tới rồi”, Diệp Thành vừa thi triển Thúc Địa Thành Thốn, vừa dành thời gian liếc nhìn về phía sau, dường như hắn đã thấy Bái Nguyệt Thánh Vương hung dữ và đại quân Bái Nguyệt qua tinh không cả chục nghìn dặm. 

 “Xem ra chúng ta đã thành công thu hút được sự chú ý của chúng”, Tiểu Linh Oa cũng nhìn lại. 

 “Như vậy áp lực đối với nhà Ngự Linh cũng sẽ giảm đi rất nhiều”. 

 “Chắc Bái Nguyệt Thần Giáo đã tức điên rồi, không rảnh để ý đến nhà Ngự Linh nữa”. 

 “Hai chúng ta làm lớn thế này, tinh vực này về sau chắc là sẽ không thể yên ổn”, Diệp Thành dời mắt, nếu Bái Nguyệt Thần Giáo nổi khùng mà lại không bắt được họ, chắc chắn sẽ giận lây sang những sinh linh vô tội. 

 “Ngươi lo nghĩ nhiều quá đấy”, Tiểu Linh Oa thản nhiên nói: “Thế giới kẻ mạnh làm vua, pháp tắc định ra từ xưa vốn đã đẫm máu, nhân từ sẽ chỉ thêm vướng bận”. 

 Diệp Thành mỉm cười không nói thêm nữa, tăng nhanh tốc độ bỏ chạy, Tiểu Linh Oa cũng không chịu thua kém, đuổi lên sánh vai cùng hắn. 

 Phía trước, một vùng tinh hải chói lọi đập vào mắt họ, tiên quang tràn ngập, vô hạn vô biên. 

 Nó giống như một đại dương thực sự được tập hợp bởi vô số tinh quang, màu sắc sặc sỡ, ầm ầm dậy sóng, loáng thoáng còn có thể thấy rất nhiều dị tượng đang đan xen, như mộng như ảo khiến người ta liên tưởng xa xôi. 

 Đây là Huyền Hoang Tinh Hải, nơi được Chư Thiên Vạn Vực coi là đường ranh giới, vì đi qua tinh hải này sẽ tới Huyền Hoang Đại Lục, đó mới là Thánh địa của tu sĩ, viết nên rất nhiều thần thoại bất hủ. 

 Hai người dừng lại ở Huyền Hoang Tinh Hải, nhìn về phía sau rồi mới cùng hợp lực tế ra một chiếc tàu. 

 Sở dĩ phải hợp lực tế ra là vì chiếc tàu chiến cổ này quá lớn, đồ sộ như một ngọn núi. 

 Đây là một đại pháp bảo cấp bậc Thánh binh, lạc ấn cấm chế huyền diệu, có kết giới phòng ngự và công kích pháp trận, khi đang vơ vét Bái Nguyệt Tinh, hai người đã phát hiện ra nó nên mang đi luôn. 

 Huyền Hoang Tinh Hải khác hẳn những tinh hải khác, bên trong có sức mạnh bí ẩn với khả năng ràng buộc và áp chế, tu vi chưa tới Chuẩn Đế thì không thể tự do bay lượn trên nó, muốn đi qua tinh hải này chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của tàu chiến đặc biệt. 

 Con tàu chiến khổng lồ đã đi vào tinh hải. 

 Hai người lần lượt lên tàu, lấy nguyên thạch ra đổ vào tàu chiến. 

 Tàu chiến hấp thu tinh hoa từ nguyên thạch, rung lên ầm ầm, đẩy ra tinh hải, hừng hực khí thế tiến về phía Đông với tốc độ cực nhanh, kết giới phía trên cũng nổi lên, bao quanh chiếc tàu. 

 “Tàu chiến này không tệ”, Diệp Thành sờ cằm, quan sát tàu chiến từ trên xuống dưới, đặc biệt chú ý đến cấm chế trên tàu, đó là một trận văn cổ tự mình lưu chuyển, cực kỳ thần bí. 

 “Tinh hải này không tệ”, Tiểu Linh Oa nhìn chằm chằm tinh hải, nói xong không quên vươn móng rồng ra múc một ít nước biển, giữa các ngón tay chảy xuống tinh huy sáng chói, còn có cả tiếng nước. 

 “Được tắm trong tinh hải này chắc sẽ tuyệt vời lắm”. 

 “Tắm cái gì mà tắm, Huyền Hoang Tinh Hải không phải vùng đất lành”. 

 “Xem ra ngươi rất hiểu biết về tinh hải này”, Diệp Thành hứng thú nhìn Tiểu Linh Oa. 

 “Trong ký ức Phụ hoàng truyền lại có nhắc đến một chút”, Tiểu Linh Oa nói: “Trong nó có một sức mạnh bí ẩn có thể khống chế pháp lực của tu sĩ, ngông cuồng tự ý nhảy xuống sẽ như sông lớn ở phàm trần, không cẩn thận là sẽ bị nhấn chìm ngay, đương nhiên trừ những tu sĩ cấp bậc Chuẩn Đế ra”. 

 “Tu sĩ cũng bị nước nhấn chìm thì đúng là thần kỳ”, Diệp Thành không khỏi cảm thán. 

 “Cho dù không bị nước nhấn chìm thì rất có thể cũng sẽ bị mệt chết, Huyền Hoang Tinh Hải vô tận, pháp lực lại bị khống chế, nếu không ai đi tàu ra cứu thì tám trăm năm cũng chưa chắc bơi được tới bờ bên kia”. 

 “Cướp ở tinh hải này chắc là một nghề kiếm sống không tồi”. 

 “Đúng là trong Huyền Hoang Tinh Hải có rất nhiều kẻ cướp, chúng chuyên lái tàu để cướp, ở thế giới phàm trần được gọi là hải tặc”, Tiểu Linh Oa nhìn bốn phía: “Chưa biết chừng chúng ta lại gặp ấy chứ”. 


 “Ngươi duy trì kết giới bảo vệ, ta điều khiển công kích trận pháp”, Diệp Thành tới nơi cao nhất trên tàu chiến, ở đó có một trận đài, nói chính xác hơn là pháo đài, nòng pháo dài ba trượng, là công kích trận pháo trên tàu chiến, uy lực của nó có thể so sánh với hư thiên tuyệt sát trận trên đất liền. 

 “Được!”, Tiểu Linh Oa cũng nhảy lên một trận đài, sau đó nhả ra hàng trăm túi đựng đồ, mỗi túi đựng đồ đều chứa đầy nguyên thạch, tổng cộng có tới hơn chục triệu, đều dùng để duy trì kết giới, tuy tàu của họ to nhưng đối phương lại nhiều, không thể để bị đánh chìm. 

 “Đừng quên lái tàu, đừng dừng lại một chỗ”, Diệp Thành nói xong cũng lấy ra hàng trăm túi đựng đồ chứa hàng chục triệu nguyên thạch để duy trì tiêu hao duy trì công kích pháp trận. 

 “Yên tâm, sẽ đâu ra đó”, Tiểu Linh Oa cười toe toét, làm động tác tay tỏ ý đồng ý.