Khi hai người nói chuyện thì phía trước có người xuất hiện, hơn ba trăm người, đa số là người già, phụ nữ và trẻ em, không cần nghĩ cũng biết là người nhà của nhóm Cổ Tam Thông, tu vi đều không cao lắm.
Đám tiểu đệ của Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều tiến lên, không ít người ôm lấy con của mình, nở nụ cười ôn hoà, có thể có sự ấm áp ở thời loạn lạc này đúng là rất đáng quý.
“Bình thường chúng ta đều sống như vậy, người già, phụ nữ và trẻ em ở lại đây, chúng ta ra ngoài cướp đồ”, Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu: “Cuộc sống kéo dài hơi tàn cũng khá hoà bình”.
“Nhưng lần này ra ngoài, chúng ta đã mất sạch cả tiền vốn”, Cổ Tam Thông sầm mặt nhìn Diệp Thành và Tiểu Linh Oa: “Chỉ có hơn chục chiếc tàu chiến, tất cả đều bị hai người các ngươi bắn hết không còn lại cái nào”.
“Nghe ý của ông là đang trách chúng ta à!”, Tiểu Linh Oa bực rồi: “Nếu các ông không trốn thì đâu có nhiều phiền toái như thế, không bắn các ông, các ông cũng không ngoan ngoãn dừng lại”.
“Chỉ trách ký ức lúc trước chưa được mở ra, ai biết các ngươi là ai”, hai người kia nhún vai.
“Nhưng chúng con đã tới rồi thì mọi người cũng không cần phải làm hải tặc nữa”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng, phất tay lấy ra hàng trăm túi đựng đồ cỡ lớn, lơ lửng giữa hư không, sau đó cùng nhau nổ tung.
Ngay lập tức, nguyên thạch rơi xuống ào ào, từng viên từng viên chất thành núi cao hùng vĩ, ngoài nguyên thạch còn có linh đan, từng viên từng viên lơ lửng trong không trung, số lượng không thể tính đếm, cấp thấp nhất đã là năm vân, viên nào cũng phát sáng như những vì sao.
Woa!
Đám trẻ con ngửa mặt lên nhìn, đôi mắt to lấp lánh, cực kỳ hồn nhiên, ngây thơ.
Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân ngạc nhiên, đám tiểu đệ của họ cũng sửng sốt, hay nói cách khác, tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ, khối tài sản khổng lồ thế này, ăn cướp cả đời cũng không nhiều như thế!
Vẫn chưa dừng lại tại đó, Tiểu Linh Oa cũng phun ra trăm túi đựng đồ, bên trong phần lớn là linh thảo và cây linh quả, trồng khắp thế giới nhỏ này, như hướng về phía biển.
Trong phút chốc, độ đậm đặc của linh lực trong không gian đại giới đã tăng lên mấy cấp, lúc trước là chốn bồng lai tiên cảnh, bây giờ đã thành tiên cảnh chốn trần gian, đâu đâu cũng là bảo tàng, nhiều vô số kể.
Tiếng reo hò vỡ òa, nhất là người già, phụ nữ và trẻ em, họ kích động rưng rưng nước mắt, có bảo tàng này, người nhà họ không phải đi cướp bóc nữa, họ cũng không còn phải lo lắng cho sự an toàn của người nhà, mọi người có thể sống cuộc sống bình an được rồi.
“Hai ngươi ăn cướp ở Thánh địa nào đấy?”, phía Cổ Tam Thông tặc lưỡi, nhìn Diệp Thành và Tiểu Linh Oa như nhìn quái vật, không ngờ hai tên này lại mang theo nhiều của cải như vậy.
“Thánh địa gì đâu, rảnh rỗi chạy tới Bái Nguyệt Thần Giáo dạo chơi một vòng, nhân tiện cướp một chút thôi”, Tiểu Linh Oa xỉa răng: “Phải thừa nhận là hôm đó hai chúng ta hơi nóng tính”.
“Chúng ta rất muốn biết, nhà chúng còn bảo bối gì vẫn chưa bị các ngươi mang đi nữa?”
“Đừng đùa, những nơi chúng ta đã cướp đều trống trơn”.
“Làm tốt lắm”.
“Số nguyên liệu tu luyện này ít nhất có thể hỗ trợ cho mọi người trong vòng một trăm năm”, Diệp Thành cười: “Trong một trăm năm này hãy ngoan ngoãn ở lại không gian đại giới, đừng ra tinh hải mạo hiểm tính mạng để cướp bóc nữa”.
“Với số của cải này, còn ai rảnh rỗi đi tìm chết nữa”, phía Cổ Tam Thông cười toe toét.
“Cố gắng nhẫn nhịn một thời gian, năm nào đó con sẽ đưa mọi người về quê hương”.
“Yên tâm, chúng ta biết rồi”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cười sảng khoái: “Đi uống rượu thôi”.
Hương rượu thơm ngát nhanh chóng tràn ngập khắp không gian đại giới, bầu không khí vẫn rất ấm áp, không cần lo kế sinh nhai, trong lòng không còn gánh nặng, mọi người thoải mái uống rượu say mèm.
Màn đêm buông xuống, cho tới khi phía Cổ Tam Thông nghiêng đầu ngủ say, không gian giới mới chìm vào im lặng.
Diệp Thành đứng dậy, để lại tiên hoả và thiên lôi cùng với bản nguyên Thánh thể, tẩy luyện huyết mạch cho mọi người trong lúc ngủ say, còn hắn thì đi dạo quanh chờ tới khi trời sáng sẽ đi tìm người chuyển kiếp.
Không gian giới về đêm rất yên tĩnh, Diệp Thành đi một lúc mới thực sự nhận ra nơi này còn phi thường hơn trong tưởng tượng, cực kỳ nhiều cấm chế bí mật, gắn liền liên tiếp với nhau, có thể nói là động đến một cái là sẽ huy động toàn bộ, có nhiều cấm chế thế này, với nhãn giới của hắn cũng không thể nhìn thấu, cực kỳ bí ẩn.
Hắn vô cùng chắc chắn người mở ra không gian giới này hẳn là một cao thủ thông thiên triệt địa.
Hửm?
Khi đi ngang qua một bức tường đá, hắn dừng bước, chậm rãi nghiêng đầu nheo mắt nhìn vào bức tường đá lốm đốm, chính xác hơn là vài dòng chữ cổ được khắc trên đó.
Đó hẳn là một bài thơ, ý thơ buồn bã, bi thương:
Hồn tiêu diệp tán hoa tịch nguyệt
Thương thành dịch lão dịch bi lương
Cô phong tiêu linh thê sở vũ
Huyên thảo vọng ưu mãn thế thương
Thương sinh hà nguyện?
Thương thiên hà oán?
Gió nhẹ thổi qua, long khí dâng trào, Tiểu Linh Oa chạy tới: “Huyết mạch của những người kia đã được tẩy luyện xong, hai chúng ta cũng nên lên đường thôi, lần này cũng kéo dài nhiều thời gian lắm rồi”.
Diệp Thành không nói gì, nhìn bức tường đá lần cuối rồi lặng lẽ xoay người, tế ra một tia thần thức lạc ấn ở không gian giới này, trong thần thức có rất nhiều lời, một năm nào đó Lục Đạo quay về, thần thức sẽ tự động mở ra giải thích nguyên do, để Lục Đạo không làm hại phía Cổ Tam Thông.
Tiểu Linh Oa cũng đi theo, trước khi đi còn vô thức nhìn bài thơ cổ trên bức tường đá.
Hai người rời khỏi không gian giới khi mọi người còn đang say giấc nồng, nhưng hai người không biết rằng có hai cặp mắt già nua đục ngầu dõi nhìn theo khi họ rời đi, đó chính là Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân.