“Thành Vô Lệ?”, nghe thấy ba chữ này, Diệp Thành chợt quay đầu lại, kích động nhìn Mặc Uyên, trong mắt loé lên thần quang sáng rực: “Tiền bối từng tới thành Vô Lệ sao?”
“Khoảng mấy chục năm trước, ta đã vô tình gặp phải”, Mặc Uyên chậm rãi kể lại chuyện xưa: “Ban đầu lão phu không biết đó là thành Vô Lệ, có một tiên tử từ trên trời bay xuống, dường như cô ấy đang tìm kiếm thứ gì, ta nhìn lâu thêm một lúc nên đã phạm phải cấm kỵ”.
“Mấy chục năm trước”, Diệp Thành hơi nhíu mày, lão tổ nhà họ Cơ cũng từng thấy thành Vô Lệ, tính thời gian là hơn một trăm năm trước, cách chừng một trăm năm so với lúc Mặc Uyên nhìn thấy.
“Nói đến tiên tử đó, bây giờ nhớ lại cứ có cảm giác quen thuộc”, Mặc Uyên nói tiếp.
“Phiền tiền bối nhìn xem có phải người trong bức ảnh này không?”, Diệp Thành vội lấy một bức tranh cuộn ra, mở ra trước mặt Mặc Uyên, còn người trong bức tranh không cần nói cũng biết, chính là Sở Huyên hay cũng chính là Sở Linh.
“Chính là cô ấy”, Mặc Uyên nhìn lướt qua một lần đã nhận ra, giọng điệu cực kỳ chắc chắn: “Thần văn trên đầu mày của cô ấy rất đặc biệt, nhìn giống như giọt lệ, đến giờ ta vẫn còn nhớ rất rõ”.
“Tiền bối biết cô ấy đang tìm gì không?”
“Không biết”.
“Tại sao người gặp được không phải ta chứ?”, ánh sáng trong mắt Diệp Thành tối đi, hai tay nắm chặt.
“Nếu như lão phu đoán không nhầm thì nữ tử trong tranh hẳn là phong chủ Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông”, Mặc Uyên vuốt râu, vẫn đang quan sát bức tranh cuộn, dường như nhớ ra điều gì.
“Khó hiểu thật đấy, đều là người của quân viễn chinh Đại Sở mà tiền bối lại chưa gặp Sở Linh?”, Tiểu Linh Oa nhìn Mặc Uyên: “Trí nhớ của thần tướng Thánh điện đều không tốt vậy à?”
“Thời gian trôi qua đã quá lâu”, Mặc Uyên lắc đầu cười: “Có lẽ ta đã già hồ đồ thật rồi”.
“Không nói tới thành Vô Lệ nữa, chữa thương cho tiền bối trước đã”, Diệp Thành gượng cười, chậm rãi cất bức tranh cuộn, cũng gạt bỏ suy nghĩ, tế ra tiên hoả và thiên lôi cùng với bản nguyên của Thánh thể.
Mặc Uyên cũng rất phối hợp, khoanh chân ngồi trên vân đoàn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tĩnh tâm bảo vệ tâm đài của nguyên thần.
Diệp Thành điều khiển tiên hoả quấn quanh thần hải của Mặc Uyên, điều khiển thiên lôi bảo vệ nguyên thần của ông ta, tiên hoả và thiên lôi đồng thời tẩy luyện nguyên thần, bản nguyên Thánh thể hoá giải vết thương trên đó.
Chẳng bao lâu, tiếng rên khe khẽ vang lên, vẻ mặt Mặc Uyên trở nên đau đớn, thần hải ong ong, đầu đau như muốn vỡ tung.
Không biết vì sao hôm nay Diệp Thành không tập trung lắm, tuy đang trị thương cho Mặc Uyên nhưng trong đầu lại cứ nghĩ đến Sở Huyên và Sở Linh, vì vậy hắn không kiểm soát tốt khiến cho Mặc Uyên đau đớn khó nói nên lời, điều đáng cười là hắn chìm đắm trong suy nghĩ hoàn toàn không hay biết gì.
Mặc Uyên cũng rất thành thật, biết Diệp Thành đang nghĩ gì, cũng biết mối quan hệ của hắn với Sở Huyên, Sở Linh nên ông ta không đành lòng làm phiền, âm thầm chịu đau, đầu óc đau đến choáng váng.
Hạo Thiên Huyền Chấn ở bên cạnh không nhìn nổi nữa bèn khẽ ho một tiếng, nhưng vẫn không khiến Diệp Thành hoàn hồn.
Tiểu Linh Oa vẫn là trực tiếp nhất, hắn ta bước lên đập mạnh một cái: “Ngươi vừa vừa thôi, mất tập trung rồi đấy”.
Cuối cùng Diệp Thành cũng hoàn hồn, thấy Mặc Uyên đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo thì không khỏi cười khan, buộc phải đè nén suy nghĩ của mình, trong lòng không có chuyện gì nữa, chuyên tâm chữa trị ám thương cho Mặc Uyên.
Vì hắn đã tập trung nên vẻ đau đớn trên mặt Mặc Uyên cũng giảm đi rất nhiều, ông ta từ từ nhắm mắt lại.
Khu vườn nhỏ chìm vào im lặng, chỉ có tiếng Tiểu Linh Oa gặm nguyên thạch rồm rộp, rất nhịp nhàng.
Còn Hạo Thiên Huyền Chấn không có việc gì làm thì lấy bình rượu ra, tìm một chỗ thoải mái, vừa uống rượu mạnh vừa ngửa đầu nhìn lên bầu trời sao rộng lớn, dường như đang nhớ đến quê hương của mình.
“Hế?”
Không biết đến lúc nào, sự yên tĩnh của khu vườn nhỏ bị tiếng hô khẽ của Diệp Thành phá vỡ.
Khi Diệp Thành nhìn thì cũng tình cờ là lúc Man Sơn quay đầu lại, dường như nhận ra có người đang nhìn mình, lão ta dường như cũng có thể nhìn thấy Diệp Thành ở đây qua vô số cung điện lầu các: “Ngươi nhìn cái gì?”
Một câu nói khiến Diệp Thành rất xấu hổ, hắn đã đánh giá thấp cảm tri lực của Man Sơn, hắn nhìn như vậy mà lão ta cũng có thể nhận ra được.
Giây tiếp theo, quanh người Man Sơn có một tầng thần quang bao phủ, đó là một loại thần thông bí thuật cực kỳ thần bí, lập tức che đi những điều bí ẩn trên người mình, cũng chặn không cho Tiên Nhãn của Diệp Thành nhìn nữa.
Diệp Thành dụi mắt, ánh sáng chói lọi quanh người Man Sơn làm cho trước mắt hắn đầy sao.